Trang chủ --> Truyện cười con gái --> Chuyện chân dài
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim

tin tức nổi bật

Chuyện chân dài

Không rõ từ khi nào  người ta gọi phái đẹp là phái chân dài. Chân dài như là biểu tượng của người con gái xinh đẹp. Nếu mình nhớ không nhầm thì người phụ nữ chân dài được coi là đẹp chỉ mới xuất hiện từ thập kỷ chín mươi thế kỷ trước chứ không lâu la gì. Trước đó thì chân dài đương nhiên thuộc loại ế chồng, đừng nói hot girl mà mệt.

Từ những năm sáu mươi, quê mình có một chị tên là đóc Xấu. Mặt chị đẹp như mặt Đức Mẹ, phải cái chị cao quá, gần mét tám. Bố mẹ chị nhiều năm hục khặc cũng vì chị càng ngày càng cao, mới 13 tuổi đã cao hơn hẳn đám trai làng. Nhiều người cười, nói è he, đóc Xấu con Tây, không phải con Mẹt Huỳnh mô. Bố chị nghi

mẹ chị lấy Tây hoặc bị Tây hiếp. May chị càng lớn càng có nhiều nét giống bố, nên thôi. 

 

Chị đi đâu, tụi con trai lén đi sau lưng, nhảy nhảy lên cho cao bằng chị, rồi bịt miệng cười với nhau. Chị biết, không thèm ngoái lại, mặt vênh lên vẻ bất cần. Nhưng tối về thì ra giếng ngồi bưng mặt khóc. Có lần chị ra chợ Ba Đồn, chợ phiên sáu đông nghịt, thế mà chị đi đâu ai cũng thấy, cái đầu chị vượt lên cả ngàn người. Cái đầu chị chuyển động từ đầu chợ đến cuối chợ, ai nhìn cũng tức cười. Con trai Ba Đồn chạy rượt rượt  theo chị, trầm trồ chỉ trỏ, nói

oa chà ăn chi cao rứa hè, con ni e lấy voi. Có người vẽ cái của chị dài ba gang trên cột điện, đề: Đây là của đóc Xấu. 

 

Hai sáu tuổi rồi chẳng ai dám mang cau trầu đến hỏi, tuổi đó bị coi là ế chồng. Bố mẹ chị lo lắng vô cùng, bữa cơm nào cũng càm ràm răng con tui ế câm ế

cảy ri hè. Chị nghe nói thế thì bỏ bát ra giếng ngồi khóc. Bố mẹ chị đánh tiếng ai muốn lấy đóc Xấu tụi tui cho không, không cần cưới hỏi chi hết, nhắn

nhe từ đầu làng đến cuối xóm cũng chẳng ai thèm. Vừa lúc chiến tranh phá hoại miền Bắc, bom rơi đạn nổ khắp nơi. Hễ có máy bay, mọi người ba chân bốn cẳng chạy vào hầm, chị đóc Xấu không chạy, ngồi bó gối giữa sân. Bố mẹ chị giục xuống hầm, chị nói để con chết bom cho xong, nhục lắm. 

 

Kể thế để biết nỗi khổ đau của các cô chân dài ngày xưa. Cô nào cao chừng 1,7 m trở lên mà kiếm được chồng thật mừng hết lớn. Nếu trời thương cho gương mặt sáng sủa xinh xẻo thì còn hy vọng lấy Tây, lấy mấy ông cầu thủ bóng chuyền bóng rổ, còn không thì chấp nhận lấy mấy ông lùn. 

 

Ông lùn thì lấy cô nào cũng phải vói lên cả, thôi thì lấy cô cao nhất để có vói thì vói luôn thể. Có điều lạ là mấy ông lùn tịt lấy mấy cô cao ngất lại thường rất hạnh phúc. Có lẽ cả hai đều hết cơ hội đứng núi này trông núi nọ, đành phải thương yêu nhau.  

 

Năm 1986 mình công tác ở Huế, có quen một anh lùn ở thị trấn Gio Linh. Anh chỉ cao chừng 8 tấc, tên Kiện. Anh là thợ cắt tóc, ngày ngày đứng trên cái bục

cao 4 tấc hình vành khuyên, đi lại cắt tóc cho khách, nói lia xia, toàn chuyện thơ phú. Anh nói Nguyễn Trãi mần như ri, tui mần như ri. Tú  Xương mần như ri, tui mần như ri. Hồ Xuân Hương mần như ri, tui mần như ri... toàn những bài thơ nhại lại những bài thơ nổi tiếng, khách hàng thích lắm xuýt xoa, nói

hay hè hay hè! 

 

Hè năm đó mình và nhà thơ Nguyễn Tiến Đạt tìm về quán cắt tóc anh Kiện. Đạt quen anh Kiện từ trước, giới thiệu với anh, nói đây là nhà văn Nguyễn Quang Lập, nổi tiếng lắm đó. Anh Kiện nhìn mình gật cái cười cái, nói ai chớ Nguyễn Quang Lập thì biết rồi, Mùa hạ cay đắng. Mình hỏi anh xem kịch đó rồi à, anh nói coi rồi, hai ba lần, đoàn ông Xuân Đàm diễn, lạ chi. Hóa ra tên tuổi văn nghệ sĩ trong tỉnh anh biết sạch. Đạt nói vợ anh Kiện đẹp lắm, cao mét bảy. Mình trợn mắt há mồm. Anh Kiện cười cười, nói chi mà lạ hè, chim bướm không tính chuyện cao thấp, đúng không hè. 

 

Mình gật đầu cái rụp, nói đúng đúng. Anh nói Giang Nam mần như ri: Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm/có những ngày trốn học bị đòn roi.  Tui mần như

ri: Xưa chúng mình yêu nhau vì có chim bướm/có những ngày lẹo chắc bị đòn roi. Mình cười phì, nói anh lấy vợ đẹp vì tài thơ phải không. Anh nói đúng rồi,

mình đọc thơ cho nó sướng, nó cho mình nắm tay vuốt tóc, rứa là xong thôi. 

 

Buổi trưa mình hẹn anh Kiện đi uống bia, anh nói về nhà tui uống rượu, bữa ni có nhà văn uống cái đã, tiền bạc kiếm sau. Nhà anh Kiện ba gian nhà ngói,

nền gạch hoa, toilet gạch men sáng bóng, bệ xí bệt, vòi tắm hoa sen những thứ mà dân ở đây chưa ai quen dùng. Hồi đó nhiều người vào khách sạn, không biết dùng cái bồn tắm ra sao thì nhà anh đã có cái bồn tắm lớn, ngạc nhiên quá trời. Anh nói tại con vợ tui thích, chớ mình ở quê dùng mấy thứ ni phức tạp lắm. Nhiều khi hỏng hóc không biết hỏi ai. 

 

Đạt nói chắc chị bồng anh vô bồn tắm giải quyết vấn đề phải không? Anh nói rứa đó rứa đó. Vừa lúc chị vợ anh đi xe máy chở hai thằng con  về. Chị cao đúng mét bảy, trắng trẻo, không xinh nhưng có duyên. Hai thằng con không đứa nào lùn, đứa 4 tuổi, đứa 7 tuổi, đứa 4 tuổi  còn cao hơn cả anh. 

 

Anh nói Lan ơi, có nhà văn Quang Lập, nhà thơ Tiến Đạt đến chơi. Chị nói rứa à, rứa à, vội vã chạy vào. Tưởng chị bắt tay mình, nhưng không, chị bế xốc nách anh Kiện lên tự nhiên như không, hôn chụt chụt mấy cái liền, nói chồng tui giỏi hè, mời cả nhà văn nhà thơ đến chơi. Chị nhanh nhẹn bày rượu, rang lạc, nướng mực cho ba anh em nhậu, rồi ra ngồi cùng. Chị bế anh Kiện đặt lên đùi, ve vuốt chân tay anh, nói duyên số răng may rứa, trời cho tụi tui lấy nhau. Rồi chị hôn anh đánh chụt, nói nựng yêu nắm mừ, yêu nắm mừ. 

 

Mình hỏi anh chị gặp nhau khi nào, sao yêu nhau dữ dội vậy? Anh nói vợ tui mê tui tha dép luôn, khóc đứng khóc ngồi đòi lấy tui cho được đó. Chị cười, cú anh, nói điêu điêu. Chị vừa cười vừa kể, nói tui hay ra sông tắm đêm, anh Kiện lặn giỏi lắm, toàn rúc háng tui, ngứa quá chịu không nổi he he he. Đạt nói

chị lấy anh, ba mạ chòm xóm không nói chi à. Chị nói ba tui cầm roi đuổi tui chạy khắp làng. Mạ tui nói mồm thằng Kiện vói không tới háng mi, mi lấy hắn

làm răng. Tui nói không vói tới thì tui nhấc anh lên, mạ lo chi rứa hè! 

 

Chị nói cười như không, nói đuổi đánh không được, ba mạ tui chấp nhận. Nhưng mạ tui kêu vô buồng, nói mi nói thiệt đi, mi đã kiểm tra hắn chưa, lỡ bằng đầu đũa thì tan đời con ơi. Tui nói mạ hay, yêu nhau là vì rung động trái tim, ai lại kiểm tra mấy thứ đó. Mạ tui chửi tim tim cái mả cha mi, ngu lắm!

Chị cười he he he, nói tức cười, sau đêm tân hôn mấy đứa bạn gái xúm lại hỏi răng rồi răng rồi, bằng chừng mô bằng chừng mô. Rồi chị ôm bụng cười rũ. Anh

cũng nhăn răng cười. Chị lại nhấc bổng anh lên hôn chùn chụt, nói nựng yêu nắm mừ yêu nắm mừ. 

 

Mấy tháng liền sau đó đi đâu mình cũng kể chuyện vợ chồng anh Kiện, coi như một tình yêu hiếm hoi, không có cô gái nào yêu chồng như chị Lan cả. Ai nghe

cũng buồn cười nhưng chẳng ai tin. Mình nói chị Lan điều đó, chị cười he he he, nói đến tui cũng không tin nữa là người khác.  

 

Người gửi: Nguyễn Hồng Vân

Lượt xem : 560 Người đăng : admin
Tags :

Bình luận

Ý kiến độc giả

Liên kết:

Logo quảng cáo