Trang chủ --> Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng --> Sống cuộc sống cân bằng
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim

tin tức nổi bật

Sống cuộc sống cân bằng

 

Tôi đã cố gắng làm cho mục sư Billy Graham mỉm cười trong cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, nhưng ở tuổi chín mươi hai, nhà truyền giáo nổi tiếng đó còn có việc quan trọng hơn. Ông muốn tôi nói về trái tim và tâm hồn mình.

 

Tôi đã được gặp Anne Graham Lotz, con gái của mục sư Billy Braham tại một hội nghị ở Thụy Sĩ năm 2011. Anne đã mời tôi và Kanae tới gặp ông tại nhà riêng của họ, một ngôi nhà thuộc vùng núi phía Bắc Carolina. Rất xúc động trước lời mời đó, một tháng sau chúng tôi thực hiện chuyến đi.

 

Sự phấn khởi trong chúng tôi tăng lên bởi vẻ đẹp của phong cảnh trên đường đến nhà của gia đình mục sư. Cảnh đẹp như trong mơ. Càng lên cao trên dãy Blue Ridge, bầu trời xanh càng trở nên rực rỡ theo từng khúc quanh trên đường. Cứ như thể thiên đường ở trong tầm với của chúng tôi vậy.

 

Có lẽ do độ cao và không khí loãng nên tôi đã có cảm giác như vậy, nhưng tôi cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng một chút, và đó là điều không bình thường đối với tôi. Bởi mục sư Graham có những thành tích và vị trí quan trọng trong lịch sử, nghĩ đến việc gặp ông, nhà truyền giáo mà tôi coi là thần tượng, tôi cảm thấy e ngại. Ông đã đến một trăm tám mươi bảy quốc gia, và với tư cách là người cố vấn tinh thần, ông đã phục vụ nhiều vị lãnh đạo của thế giới, giảng đạo cho hàng triệu người một cách trực tiếp hoặc qua truyền hình.

 

Trong lần xuất hiện cuối cùng trước công chúng, Bill Graham, vị mục sư được mọi người gọi là Vị Mục Sư Của Nước Mỹ, đã diễn thuyết trước hơn 230 nghìn người. Theo kế hoạch, đó là sự kiện cuối cùng trong số 418 chuyến diễn thuyết khích lệ tinh thần của ông và nó được tổ chức trong ba ngày vào năm 2005 tại thành phố New York. Trong cuộc đời của mình, mục sư Graham đã đến với công dân toàn cầu qua nhiều diễn đàn. Tôi đặc biệt ngưỡng mộ cách ông kêu gọi các nhà thờ thuộc mọi giáo phái của đạo Cơ Đốc chung tay phụng sự Chúa và những đứa con của Chúa.

 

Mới đây các vấn đề về sức khỏe đã hạn chế việc xuất hiện trước công chúng của ông, nhưng mục sư Graham vẫn là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn lao trên thế giới. Ai đó đã nhắc tôi nhớ rằng chỉ vài tháng trước khi chúng tôi tới đây, Tổng thống Obama đã đi trên chính con đường đồi núi này để đến gặp mục sư Graham. Điều đó không giúp tôi bình tĩnh và tự tin hơn chút nào. Khi mục sư Graham ra đón chúng tôi, tôi đã cố gắng phá tan băng giá bằng một câu nói đùa. Nhưng ông không nở nụ cười. Thực ra ông chủ động không để ý tới nỗ lực pha trò để che lấp sự căng thẳng của tôi.

 

“Khi Anne nói rằng cậu sắp đến thăm tôi, tôi rất vui bởi vì tôi đã nghe nói về việc truyền giáo của cậu”, ông nói. “Chúa đã đánh thức tôi dậy lúc ba giờ sáng nay để cầu nguyện cho cuộc gặp gỡ của chúng ta”.

 

Anne, người đã ở cùng chúng tôi ngày hôm đó, đã cảnh báo tôi rằng cha cô bị viêm phổi và bị một số chứng bệnh khác. Cô nói ông rất dễ bị mệt và mặc dù trông ông rất yếu, khi ông nói chuyện với chúng tôi, giọng ông vẫn khỏe khoắn và dễ nghe đối với những ai thường xuyên nghe ông diễn thuyết.

 

Mục sư Graham nói ông coi tôi là một trong những người của thế hệ tiếp theo sẽ kế thừa sứ mệnh truyền giáo của ông, và ông muốn chuẩn bị cho tôi bằng những lời khuyên sáng suốt cùng sự khích lệ. Ông nói rằng ông và tôi đã sống trong thời sôi nổi, và với vai trò của những người truyền giáo, dù có gặp trở ngại gì chúng tôi cũng phải vượt qua, rằng việc của chúng tôi là giảng sách Phúc âm về Chúa Jesus.

 

Tôi đã kể cho ông nghe về những chuyến đi vòng quanh thế giới của mình, trong đó có những chuyến đi tới các nước đạo Hồi. Ông cảnh báo tôi không được giảng đạo chống lại các tôn giáo khác và không được nói với người theo bất kỳ tôn giáo nào khác rằng họ sai lầm, mà hãy “luôn dành cho họ tình yêu thương và sự tôn trọng” và rằng tôi nên coi việc chia sẻ Phúc âm là chương trình duy nhất của mình. “Việc của cậu là giảng về chân lý và chỉ chân lý của sách Phúc âm mà không nhằm vào những người hoặc nhóm người nhất định nào”, mục sư Graham nói. “Chân lý có sức mạnh, và nó sẽ giải phóng những trái tim”.

 

Mục sư Graham chúc mừng Kanae và tôi về dự định đi đến hôn nhân của chúng tôi và giục chúng tôi hãy sớm làm đám cưới. Sau đó ông cầu nguyện cho chúng tôi và cho sứ mệnh truyền giáo của chúng tôi. Đó là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời. Nói chuyện với ông giống như nói chuyện với một nhân vật nổi tiếng trong Kinh Cựu Ước, như Abraham hay Moses, bởi vì từ lâu ông đã là một nhân vật quan trọng đối với đời sống tinh thần của chúng tôi.

 

Với tinh thần nhân văn, mục sư Graham đã khiến chúng tôi xúc động sâu sắc. Ông chậm rãi kể về cuộc đời mình trong khi nhấm nháp những chiếc bánh quy sô-cô-la. Những lời tâm sự từ một trong những thần tượng lớn của tôi đã truyền cảm hứng để tôi thực hiện những điều chỉnh đối với vai trò mục sư của mình, để tôi không còn là một con sói cô đơn nữa. Tôi đã nhận ra rằng mình thật khó có thể sống thiếu Kanae dù chỉ trong một hoặc hai ngày. Chúng tôi hy vọng sẽ có ít nhất bốn đứa con và tôi muốn ở bên các con của mình trên bước đường trưởng thành của chúng.

 

Tôi cũng muốn dành nhiều thời gian cho gia đình, vậy nên kế hoạch đi diễn thuyết ở các nước trên thế giới của tôi được cắt bớt. Với những thông điệp khích lệ tinh thần, tôi sẽ đến với nhiều người hơn, sẽ xuất hiện tại những sự kiện có quy mô lớn hơn, với những nhóm nhà thờ và qua các phương tiện thông tin đại chúng cũng như các mạng xã hội. Chúng tôi đã cho ra đời một chương trình phát thanh dành cho mọi lứa tuổi, và tôi hy vọng một ngày nào đó chương trình ấy cũng sẽ được phát trên Internet.

 

Một kế hoạch cân bằng cho cuộc sống

 

Được nghe mục sư Graham kể về sự nghiệp lẫy lừng và lâu dài của một nhà truyền giáo đã khiến tôi xem xét và ngẫm nghĩ về những gì tôi muốn nhìn lại khi tôi đến chặng cuối cuộc đời như mục sư Graham. Chúng ta có thể dễ dàng vướng bận với những thách thức diễn ra triền miên hết ngày này qua ngày khác của việc kiếm sống, vượt qua những trở ngại, đương đầu với những hoàn cảnh khó khăn chủ yếu để tồn tại, đến mức chúng ta có thể không quan tâm một cách đúng mức tới các mối quan hệ, sự phát triển tinh thần, sự hiểu biết sâu sắc hơn về thế giới, thậm chí không chú ý đến sức khỏe lâu dài của bản thân

 

Bạn và tôi không nên sống trong kỳ vọng rằng một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến sau khi chúng ta đã đạt được một mục tiêu nào đó hoặc đã giành được thành quả nhất định. Hạnh phúc nên là điều mà bạn có thể vươn tới trong mỗi khoảnh khắc bạn sống, và cách để bạn đạt được hạnh phúc là sống cân bằng về mặt tinh thần, tâm linh, cảm xúc và thể xác.

 

Một cách để xác định được mình có đạt được sự cân bằng hay không là nhìn về điểm cuối đời, rồi sống sao cho tới khi đó thì bạn sẽ không có gì phải tiếc nuối. Đó là việc hình dung rõ ràng về mẫu người mà bạn muốn trở thành và dấu ấn mà bạn muốn tạo ra, để mỗi bước đi của hành trình sống sẽ đưa bạn đến gần hơn nơi với mà bạn muốn đến.

 

Tôi tin rằng nếu bạn tạo ra được cuộc sống bạn muốn trong trí tưởng tượng, thì bạn có thể tạo ra nó trong hiện thực qua từng phút, từng giờ, từng ngày cần mẫn.Thay vì chỉ ấp ủ một kế hoạch làm giàu hoặc xây dựng một ngôi nhà, bạn hãy nghĩ tới kế hoạch của cả cuộc đời. Một số người khuyên rằng cách để làm điều đó là nghĩ về đám tang của bạn và ngẫm xem bạn muốn gia đình và bạn bè của mình nói gì về bạn, về tính cách của bạn, những thành quả của bạn, và bạn đã tác động đến cuộc sống của họ ra sao. Có lẽ cách ấy có ích cho bạn, nhưng tôi không thích nghĩ đến việc bỏ những người tôi yêu thương lại cõi đời này – cho dù tôi sẽ lên thiên đường với Chúa.

 

Thay vì thế, tôi thích đặt mình vào vị trí của mục sư Graham trong cuộc gặp gỡ của chúng tôi ngày hôm đó tại ngôi nhà trên núi của ông. Con người lỗi lạc mà tôi gặp đang ở gần điểm cuối của một cuộc đời phi thường, ấy vậy mà ông vẫn có một số điều tiếc nuối. Có lẽ đó là điều không thể tránh khỏi. Rất ít người đạt được một cuộc sống cân bằng tuyệt đối, nhưng tôi nghĩ một cuộc sống như vậy đáng để chúng ta vươn tới. Tôi hy vọng bạn cũng có chung suy nghĩ với tôi.

 

Tôi không muốn phải tiếc nuối gì cả, và điều đó dường như là không thể. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức mình. Vậy nên tôi đã đặt lại máy đo cuộc sống của mình, chỉnh cái kim của nó hướng vào sự cân bằng. Bạn có thể dành ra một phút để làm điều đó nếu, giống như tôi, bạn cảm thấy rằng tất cả chúng ta thỉnh thoảng cần phải dừng lại để xác định xem mình đã ở đâu, hiện giờ mình đang ở đâu, mình muốn đi tới đâu, và làm thế nào để trở thành một con người sẽ được nhớ tới qua việc tạo ra sự thay đổi tích cực trên đời này.

 

Dù không có chân, tôi đã “chạy” hết tốc lực trong phần lớn thời gian của hơn hai mươi năm qua, và đó là điều bạn có thể mường tượng ra ở một thanh niên trẻ vừa hoạt động như một nhà truyền giáo trên khắp thế giới vừa có công ty riêng. Tôi có xu hướng mang cả sức nặng của thế giới trên đôi vai mình. Với tổ chức phi lợi nhuận và công ty riêng của mình, tôi đã gánh vác nhiều trách nhiệm. Mục sư Graham khuyên tôi nên chia sẻ gánh nặng đó với những người khác và sống một cuộc sống cân bằng hơn, một cuộc sống bao gồm cả niềm tin của tôi và gia đình. Tôi nghĩ Chúa chắc hẳn đã thông qua người phục vụ trung thành của Người, mục sư Billy Graham, để nhắn nhủ với tôi điều đó bởi vì tôi cũng đã được nghe thông điệp ấy tại hội nghị ở Thụy Sĩ, nơi tôi gặp con gái của mục sư.

 

Tầm nhìn toàn cầu

 

Anne Graham Lotz và tôi đều được mời tham dự Diễn đàn Kinh tế Thế giới (WEF) ở Davos vào năm 2011. Tôi thuộc nhóm tham gia sự kiện cuối cùng của diễn đàn, một sự kiện mang tên Inspired for a Lifetime (Được truyền cảm hứng cả đời). Nhóm hội thảo của chúng tôi đều là những người có thể truyền cảm hứng cho người khác một cách thuyết phục vượt trên cả ngôn từ. Họ gồm nhà kinh tế học người Đức Klaus Schwab, người sáng lập và là chủ tịch của Diễn đàn Kinh tế Thế giới, và Christine Lagarde, người khi đó đang giữ chức Bộ trưởng Bộ Kinh tế, Tài chính và Công nghiệp của Pháp nhưng ít lâu sau đó được bổ nhiệm là Tổng giám đốc điều hành Quỹ tiền tệ quốc tế. Trong nhóm của chúng tôi còn có hai nhân vật trẻ tuổi xuất sắc từ tổ chức Những người tạo ra sự thay đổi toàn cầu – một cộng đồng của những nhà hoạt động xã hội, những nhà cải cách và doanh nhân trẻ tuổi – Daniel Joshua Cullum của New Zealand và Raquel Helen Silva của Brazil.

 

Như nhiều người đã biết, Diễn đàn Kinh tế Thế giới đôi khi được mô tả một cách không công bằng là một cuộc gặp gỡ rất khô khan trong đó “những người đàn ông có tuổi mặc những bộ vét xám xịt với những tưởng tượng u ám tụ tập với nhau để tán gẫu”. Thực ra đó là cuộc hội ngộ của hơn hai nghìn người đàn ông và phụ nữ, hầu hết là những người đứng đầu trong các lĩnh vực mà họ hoạt động, và những chủ đề được đề cập tại diễn đàn rất phong phú và thú vị. Cuộc hội thảo của chúng tôi không hề khô khan.

 

Quả thực, tất cả mọi người trong nhóm hội thảo và trong số đông khán giả đều có những lúc rưng rưng lệ vì xúc động. Đặc biệt, trong ngày hôm đó, tôi đã nhận được ít nhất hai cái ôm từ bà Christine Lagarde! Bà đối với tôi rất thân thiện, ấm áp, và bà nói rằng bằng việc làm của mình, tôi đã truyền cảm hứng cho bà. Tôi dám chắc rằng các giáo sư dạy môn hoạch định tài chính và kế toán của tôi trước đây sẽ tự hào khi thấy cựu sinh viên của họ được một người sắp trở thành Tổng giám đốc điều hành Quỹ tiền tệ quốc tế đối xử một cách nồng hậu như thế. (Bạn có thể xem phần tham gia hội thảo của tôi trên trang YouTube.com bằng cách gõ tên tôi và cụm từ “World Economic Forum”. Video cuộc hội thảo của chúng tôi là một trong những video của Diễn đàn Kinh tế Thế giới năm 2011 được xem nhiều nhất trên trang YouTube).

 

Cuộc thảo luận của chúng tôi ở Thụy Sĩ tập trung vào việc tìm ra những cách làm cho thế giới trở thành một nơi tốt đẹp hơn, và chúng tôi cũng đã bàn sâu về các vấn đề liên quan đến tinh thần và tâm linh. Anne Graham Lotz nhớ lại rằng toàn bộ diễn đàn có một yếu tố tinh thần rất đậm nét, và đó là điều không thường thấy. Chính giáo sư Schwab đã nói rằng những câu trả lời cho các vấn đề liên quan đến chính trị và kinh tế mà thế giới đang phải đối mặt sẽ đến từ cộng đồng tôn giáo, bao gồm những người theo Cơ Đốc giáo, Hồi giáo, Hindu giáo, Phật giáo.

 

Giống như Anne, tôi đã được khích lệ tinh thần  từ các cuộc thảo luận về sức mạnh của niềm tin trong hành động tại cuộc hội ngộ của các nhà lãnh đạo toàn cầu ấy. Tất nhiên, tôi không thể thoát khỏi tình huống trở thành diễn giả được mời nói chuyện tại Diễn đàn Kinh tế Thế giới khi mà cách đó không lâu tôi trải nghiệm cuộc khủng hoảng kinh tế của cá nhân. Chúa quả là có khiếu hài hước, phải không các bạn?

 

Diễn đàn Kinh tế thế giới Davos là do giáo sư Schwab sáng lập. Ông là người phụ trách nhóm thảo luận của chúng tôi và ông đã nói về việc kiểm soát sự cân bằng của cá nhân, việc mà không giống như sự cân đối kế toán, nó cần phải cho bạn thấy rằng về cuối đời bạn cho đi nhiều hơn nhận. Christine Lagarde, người có hiểu biết nhất định về sự cân đối nói chung, bổ sung rằng ngay cả khi cuộc sống của chúng ta không đạt được sự cân bằng hoàn hảo, chúng ta vẫn có thể có những đóng góp cho cuộc sống của người khác, dù tất cả những gì chúng ta có thể cho chỉ là một nụ cười hoặc một lời nói ân cần.

Lượt xem : 998 Người đăng :

Bình luận

Ý kiến độc giả

Liên kết:

Logo quảng cáo