Trang chủ --> Gương sáng
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim

tin tức nổi bật

Gương sáng

Ban ngày lang thang bán vé số, ban đêm đấu cờ với người sáng mắt. Anh đã từng đoạt huy chương vàng cờ vua dành cho người khuyết tật...  

 


 

Tôi gặp anh Vũ Xuân Trường, chủ tịch Hội Người mù tỉnh Lâm Đồng vào một ngày cuối năm 2012, khi cả hai chúng tôi tình cờ đi chung chuyến bay từ Đà Lạt ra Hà Nội. Vì cả tôi và anh đều là người khiếm thị nên rất dễ làm quen. 

Mất đi ánh sáng của đôi mắt, bị gia đình ngăn cản, nhưng Phong và Hùng vẫn quyết tâm đến với nhau bằng tình yêu, sự đồng cảm. Và kết tinh tình yêu của 2 người là cô con gái hơn 3 tuổi lành lặn. 

Một cô gái mù, một chàng trai mù đã bỏ gia đình dắt nhau lang thang cốt để được bên nhau. Họ đã vượt qua biết bao rào cản, sóng gió để đến được với nhau.
 

Vợ chồng anh Thư, chị Tuất đã vượt qua không biết bao nhiều sóng gió để đến với nhau.

Tôi bước vào ngôi nhà cấp bốn ở cuối xã Thiên Hương (Thủy Nguyên, Hải Phòng), thấy chỉ có hai chiếc giường, chiếc bàn thờ, chiếc bàn uống nước cũ kỹ và ba chiếc ghế thì hai chiếc gãy chân. Anh Trần Mạnh Thư bắt đầu câu chuyện từ hoàn cảnh đau thương của mình.
 

 

Đã thành nếp, từ 5 năm nay, vào các buổi sáng thứ hai, thứ tư, thứ sáu hàng tuần, dù trời mưa hay nắng, giá rét hay oi bức, cô và trò của đội tuyển bơi khiếm thị đều có mặt ở bể bơi Yết Kiêu, kiên trì với những bài tập thể lực, bài tập chuyên môn.
 
Các vận động viên khiếm thị đang tập thể lực tại bể bơi Yết Kiêu (TP Hải Dương)
Vào một buổi sáng mùa xuân trời rét ngọt, chúng tôi có mặt ở bể bơi Yết Kiêu (TP Hải Dương) và tận mắt chứng kiến một buổi tập luyện của các vận động viên (VĐV) khiếm thị, với các bài tập thể lực như tạ đẩy, tạ kéo, xà đơn… Trời rét, nhưng trên vầng trán của các em vẫn lấm tấm mồ hôi. Huấn luyện viên Đinh Thị Tới, người đã có 5 năm gắn bó với đội bơi của người khiếm thị cho biết: Lĩnh vực thể thao đòi hỏi các VĐV phải có năng khiếu, một nền tảng thể lực tốt, niềm đam mê và ý chí quyết tâm cao. Những VĐV khiếm thị càng phải nỗ lực bội phần để bù đắp cho khiếm khuyết của cơ thể. Đã thành nếp, từ 5 năm nay, vào các buổi sáng thứ hai, thứ tư, thứ sáu hàng tuần, dù trời mưa hay nắng, giá rét hay oi bức, cô và trò của đội tuyển bơi khiếm thị đều có mặt ở bể bơi Yết Kiêu, kiên trì với những bài tập thể lực, bài tập chuyên môn. Ban đầu, cô và trò gặp không ít khó khăn để tìm được “tiếng nói” chung. Chưa có kinh nghiệm huấn luyện cho VĐV khiếm thị nên cô phải mày mò tự nghiên cứu và rút kinh nghiệm dần qua từng thời gian tập luyện. Cô đã linh hoạt “phiên dịch” những động tác cơ thể giàu tính hình tượng thành những âm thanh gần gũi, dễ hiểu. Ví dụ: chân đập nước nghe tiếng bộp bộp hoặc sục sục là động tác sai. Động tác đập chân xuống nước đúng phải phát ra tiếng vút vút...
Vận động viên khiếm thị luyện tập bơi.  Ảnh: Thành Chung
VĐV Phạm Anh Tú, 19 tuổi, quê ở xã An Thanh (Tứ Kỳ) đã có hơn 3 năm gắn bó với đội tuyển. Hồi bé, mắt Tú kém nhưng em vẫn theo các bạn đi tập bơi. Em biết bơi từ năm lên 8 tuổi. Đến năm 14 tuổi, khi mắt mù hoàn toàn, Tú không còn xuống nước nữa. Năm 2006, trong quá trình tham gia lớp phục hồi chức năng do Hội Người mù tỉnh tổ chức, Tú được huấn luyện viên Đinh Thị Tới phát hiện nhờ em có thể lực tốt. Tuy được cô Tới cùng các chú, các cô trong hội động viên, nhưng Tú vẫn tự ti bởi em đã không nhìn thấy ánh sáng. Cảm giác sợ hãi, áp lực tập luyện căng thẳng cũng khiến Tú nhiều lần xin bỏ cuộc. Nhưng huấn luyện viên Đinh Thị Tới luôn biết động viên em đúng lúc. Nhờ những lời động viên chân thành ấy, Tú đã “đánh thức” và từng bước phát huy được năng khiếu của mình. Năm 2007, lần đầu tiên tham gia Đại hội thể thao người khuyết tật toàn quốc, Tú đã giành 2 huy chương (HC) vàng nội dung bơi tự do ở 2 cự ly 50 mét và 100 mét. Năm 2008, em tiếp tục giành 2 HC vàng, 1 HC bạc và năm 2009, giành 3 HC vàng.

 VĐV Tân Văn Trung quê ở xã Nam Tân (Nam Sách) cũng biết bơi từ bé, khi mắt em chưa bị mờ. Lên lớp 3 thì em phải nghỉ học vì mắt hầu như không nhìn thấy gì. Trung những tưởng cuộc đời sẽ bị trói buộc vĩnh viễn sau bức tường rào của gia đình, em mất dần sự tự tin, yêu đời. Năm 2005, nhờ sự giới thiệu của một người quen, Trung trở thành hội viên của Hội Người mù TP Hải Dương và trong ngày hội xuống nước do Hội Người mù tỉnh tổ chức vào tháng 5-2006, Trung đã mạnh dạn xuống bể bơi và đây đã trở thành bước ngoặt quan trọng đưa Trung đến với đường đua xanh. Trung tâm sự: “Chính những giờ tập luyện nghiêm túc, cảm giác hồi hộp trước mỗi hội thi và ý thức về trọng trách mang vinh quang về cho thể thao dành cho người khuyết tật tỉnh đã làm thay đổi suy nghĩ của em, giúp em hiểu rằng mình vẫn còn có ích”. Năm 2007, Trung giành 2 HC vàng (nội dung trườn sấp cự ly 50 mét và nội dung tiếp sức đồng đội); năm 2009, Trung giành 1 HC vàng, 2 HC bạc. Hiện nay, Trung là một trong 3 VĐV được hưởng trợ cấp thường xuyên của Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch, mỗi tháng 600 nghìn đồng để tham gia luyện tập thường xuyên, làm nòng cốt cho đội tuyển VĐV khuyết tật tỉnh tham gia thi đấu trong các Đại hội thể thao người khuyết tật toàn quốc. Ngoài thời gian tập luyện, hằng ngày Trung làm nghề xoa bóp bấm huyệt ở Hội Người mù thành phố, mỗi tháng cũng có thêm thu nhập từ 400 đến 900 nghìn đồng. Tuy cuộc sống còn vất vả nhưng Trung rất vui bởi em đã tự mình nuôi sống bản thân và tìm lại được sự tự tin.Ngoài Phạm Anh Tú và Tân Văn Trung, còn có nhiều VĐV khiếm thị đóng góp thành tích  cho tỉnh tại các Đại hội thể thao người khuyết tật toàn quốc như VĐV Đặng Văn Phong (Kinh Môn), Nguyễn Văn Đại (Thanh Hà) từng giành nhiều HC vàng ở môn bơi lội; VĐV Nguyễn Văn Liên (Ninh Giang) giành HC đồng ở môn nhảy xa. Hiện nay, trong tỉnh còn có rất nhiều người khuyết tật say mê tập luyện các môn thể thao khác như cờ vua, bóng bàn... Bàn cờ của người khiếm thị phân biệt ô đen, ô trắng bằng ô nổi, ô chìm; quân trắng có khấc ở chân, quân đen không có khấc. Bóng bàn của người khiếm thị khác với bóng bàn của người sáng mắt ở chỗ: bóng phải lăn trên mặt bàn và chui dưới lưới. Hai đầu bàn bóng có 2 cửa gôn giăng lưới. Nếu đối thủ nào không đỡ được, để bóng rơi khỏi bàn hoặc rơi vào gôn sẽ bị xử thua. Quả bóng được đục lỗ và có bi ở trong để phát tiếng kêu, giúp người chơi định vị được hướng bóng... Chứng kiến những khó khăn của người khiếm thị khi đến với thể thao mới thấy niềm đam mê thể thao của họ thật đáng trân trọng.

MAI LIÊN
 
 

 

Nhiều cặp vợ chồng đều là người khuyết tật. Họ đến với nhau bằng “trái tim không khuyết tật” và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để xây dựng gia đình hạnh phúc. Ðôi vợ chồng Hoàng Văn Ưng và chị Dương Thị Hòa vừa sinh được một bé gái khỏe mạnh, lành lặn mang cái tên dịu dàng Hoàng Thị Nhi. 


 

Ông mù lòa, nghèo kiết xác từ thủa còn nằm nôi, dung nhan nham nhở với khuôn mặt lỗ chỗ tàn nhang, dáng người thô cộc thế mà lại được hai người phụ nữ yêu tha thiết. 

Ở Bến Tre có một câu chuyện lạ : Một học sinh khiếm thị đi học vi tính về làm cô giáo dạy học trò khiếm thị. 

Người dân khu phố 9 – thị trấn Võ Xu – huyện Đức Linh không khỏi ngạc nhiên bỗng một ngày nọ, trong nhà anh Trịnh Quang Hiền (1972) lại xuất hiện một người phụ nữ cùng cậu con trai khoảng 4 – 5 tuổi.

Ở KP 5, P. Định Hòa, TP Thủ Dầu Một, Bình Dương có ông Tư mù đờn ca tài tử, có cô con gái vừa đậu đại học. “Con nhỏ làm bí thư khu phố, đang họp trên phường chắc chưa về” - một người chỉ đường nói.            

Mất đi ánh sáng của đôi mắt nhưng vợ chồng anh Trương Thế Trung, chị Phan Thị Hoa ở khối Đông Thọ phường Hưng Dũng( TP Vinh) lại tìm thấy nguồn sáng trong tình yêu thương, sẻ chia và đồng cảm. Kết tinh trái ngọt tình yêu của họ chính là hai bé trai kháu khỉnh, đáng yêu, một lên năm, một vừa tròn 7 tháng tuổi… 

Bảo sinh ra ở mảnh đất Điện Phước, huyện Điện Bàn (Quảng Nam). Số phận nghiệt ngã khiến Bảo phải mồ côi mẹ từ thuở mới lọt lòng. Lên hai tuổi, Bảo vẫn chưa một lần cất tiếng nói, em khó khăn trong việc điều khiển hành động của mình. Theo các bác sĩ tại trung tâm Phục hồi chức năng (TP.Đà Nẵng), Bảo bị chứng bại não bẩm sinh. 

Gia đình của anh Phan Văn Đủ (xã Bàn Long, huyện Châu Thành) có 7 thành viên thì có đến 5 người khiếm thị. Cha của Đủ bị mù, 5 anh em của Đủ thì có 4 người khi lớn lên cũng dần dần mất ánh sáng, chỉ có cô em gái út là không bị khiếm thị. Năm 1994, biết Hội Người mù có dạy nghề bó chổi dành cho người khiếm thị, Đủ xin vào học. 

Sau tai nạn năm 9 tuổi, Nguyễn Minh Hoàng bị mù vĩnh viễn. Càng lớn, Hoàng càng hụt hẫng vì cảm thấy cuộc sống bế tắc. Nhưng khi được bước chân vào trường chuyên biệt dành cho người khiếm thị Trường phổ thông đặc biệt Nguyễn Đình Chiểu, Hoàng đã tìm lại được niềm lạc quan trong cuộc sống. Cuộc mưu sinh trải qua nhiều bước thăng trầm, nhưng bằng nghị lực của mình, từ một nhân viên làm thuê, anh đã mở cơ sở massage để giúp cho các em có hoàn cảnh như mình có việc làm ổn định ở quê nhà.  

Căn phòng nhỏ vừa là nơi hành nghề vừa là chỗ ở của 3 anh em trong nhóm vẫn còn cảm giác lạnh lẽo do mới chuyển đến. Trong không gian tranh tối, tranh sáng đan xen tiếng tẩm quất bồm bộp, câu chuyện về cuộc đời anh Trường dần hiện ra với bao nỗi lo toan nhọc nhằn.  

Liên kết:

Logo quảng cáo