Trang chủ --> Cuộc sống không giới hạn --> Sự vui vẻ điên rồ
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim

tin tức nổi bật

Sự vui vẻ điên rồ

Đừng giả vờ rằng bạn chưa từng đứng chờ để lấy hành lý tại một sân bay và chưa từng nghĩ tới việc nhảy lên băng tải hành lý để chu du. Tất nhiên, có lúc điên rồ, tôi đã làm việc đó.

Lần đó chúng tôi đi diễn thuyết ở châu Phi. Khi xuống sân bay và cảm thấy buồn chán khi phải đợi lấy hành lý, vậy nên tôi nói với Kyle, người chăm sóc của tôi, rằng tôi muốn nhảy lên băng tải hành lý dạo chơi một chuyến.

Anh ấy tròn mắt nhìn tôi như muốn nói: Này, cậu điên rồi sao?

Nhưng Kyle lại bước tới. Anh nhấc tôi lên, và đặt xuống bên cạnh một chiếc va ly hiệu Samsonite. Thế là tôi cùng những chiếc túi xách, chiếc va li được băng tải đưa đi. Tôi ở trên cái băng tải điên rồ ấy, dạo chơi khắp khu đón khách của sân bay, và với cặp kính râm tôi giả vờ làm một bức tượng khiến nhiều người trố mắt nhìn và chỉ tay đầy sửng sốt vì không dám chắc tôi là:

A.  Một người thật

B.  Chiếc túi du lịch trông lạ mắt nhất thế giới

Cuối cùng, chiếc băng tải đưa tôi tới một cái cửa nhỏ dẫn tới khu xếp hành lý ở phía sau của sân bay, nơi tôi được đón chào bởi những người làm nhiệm vụ khuân vác. Họ cười nụ, rồi bật cười thành tiếng trước cái gã người Úc điên rồ dạo chơi trên băng tải hành lý.

“Chúa phù hộ cho cậu!”, họ nói bằng giọng khích lệ.

Những người Phi làm nhiệm vụ khuân vác hiểu rằng đôi khi cả người lớn cũng muốn đi trên băng tải hành lý. Trẻ con không bao giờ lãng phí chất hồn nhiên. Các em tận hưởng từng phút của tuổi trẻ. Bạn và tôi nên làm tất cả những gì có thể để giữ cho niềm vui của tuổi trẻ tồn tại càng lâu càng tốt.

Nếu cuộc sống quá nhàm chán, bạn chớ có tức giận. Hãy quay trở lại với bất cứ trò chơi nào khiến bạn vui thích khi bạn còn nhỏ. Hãy nhảy thỏa thích trên tấm bạt nhún lò xo. Hãy trèo lên yên ngựa. Hãy để cho cái người lớn trong bạn được tạm nghỉ.

Tôi khuyến khích bạn tận dụng mọi giây phút của cuộc sống để làm vui bản thân. Thỉnh thoảng tôi cho phép mình tự do làm một điều gì đó chỉ để lấy vui. Tôi khuyến khích bạn sống theo cách đó trong hành trình theo đuổi tất cả những điều kỳ diệu mà Chúa ban cho chúng ta trên trái đất này.

Sống sôi nổi là sống với sự hội tụ của hy vọng và khả năng, nắm bắt mục đích của Chúa và kế hoạch của Người. Phần hai của Những Quy Tắc Điên Rồ là phần nói về việc vui chơi điên rồ, vượt ngoài sự mong đợi, vượt ngoài những giới hạn. Đó là trải nghiệm hành trình của cuộc sống, nắm bắt cơ may, luôn tiến vươn lên không phải chỉ để sống mà để tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn nhất.

Trong những buổi diễn thuyết của mình, tôi thường đứng ngay trên mép của bục diễn thuyết trong thế chênh vênh như thể sắp sửa ngã lộn nhào đến nơi. Tôi nói với khán thính giả rằng ở trên cái điểm chênh vênh như thế không phải tệ lắm đâu khi mà bạn đã có niềm tin ở bản thân mình và ở Đấng Sáng Tạo. Đó không chỉ là nói suông. Tôi đã dấn thân vào mọi hướng của cuộc sống mà tạo hóa mở ra cho tôi, cả khi làm lẫn khi chơi. Cảm giác tuyệt vời đến với tôi khi làm và chơi là một. Tôi khuyến khích bạn hướng tới cảm giác đó.

 

DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ

Khi nhận lời mời vào vai diễn đầu tiên, trong phim The Butterfly Circus, tôi đã không đoán trước được rằng mình sẽ đảm nhận luôn phần đóng thế cho vai diễn. Còn ai có thể đóng thế tôi tốt hơn chính tôi? Dường như trên thế giới này không có nhiều diễn viên đóng thế chuyên nghiệp không có tay chân đang cần việc làm.

Tôi dám làm lắm chứ. Nếu anh chàng đồng hương người Úc Russel Crowe có thể thực hiện những cảnh nhảy lao đầu xuống nước mà không cần người đóng thế, tại sao tôi lại không nhỉ? Còn nữa, Russell chưa bao giờ bị George Lực Sĩ tung lên ném xuống như một quả bóng đâu. Trong phim The Butterfly Circus, một diễn viên đóng thế và nam diễn viên Matt Allmen đảm nhận cái vai cơ bắp đó. Trong một cảnh quan trọng của phim, Matt, vào vai George, nhấc tôi lên và ném xuống một cái hồ nhỏ. Matt rất căng thẳng khi đóng cảnh đó. Tôi còn căng thẳng hơn.

Chúng tôi thực hiện cảnh quay đó ở cái hồ tự nhiên trong một thung lũng hẹp thuộc dãy núi San Gabriel ở hoang mạc Cao Nguyên(*) của California. Nước hồ rất lạnh, nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Trong cảnh phim, tôi vô tình bị ngã xuống hồ và mọi người sợ rằng tôi đã bị chết đuối, nhưng tất nhiên, cuối cùng tôi đã nhô đầu lên và chứng tỏ khả năng bơi lội của mình.

Thấy tôi còn sống, George Lực Sĩ phấn khích đến nỗi gã nhấc tôi lên và ném xuống hồ, làm tôi suýt chết đuối thật.

 Khi đóng vai George trong cảnh đó, Matt sợ rằng anh ấy sẽ ném tôi quá xa hoặc quá mạnh khiến tôi đau. Trong chuỗi cảnh đầu tiên, anh ấy hơi sợ bởi vì nước hồ chỉ sâu khoảng một mét rưỡi mà thôi. Đạo diễn Joshua Weigel khuyến khích anh ném tôi mạnh hơn, và tôi văng ra khỏi tay Matt như một quả ngư lôi! Sợ rằng mình sẽ bị va vào đáy hồ toàn đá, tôi cong lưng lên, và động tác đó đã cứu mạng tôi. Khi tôi nhô lên khỏi mặt nước, mọi hoạt động của đoàn làm phim đều ngừng. Tất cả mọi người trong đoàn, đặc biệt là Matt, thực sự vui mừng khi tôi thấy tôi nhô đầu lên khỏi mặt nước để thở.

Dẫu vậy, mạo hiểm hơn là các cảnh tôi nhảy cầu, trong đó tôi được kéo lên độ cao tương đương tòa nhà ba tầng trong một chiếc yên cương trước một “tấm phông nền xanh”. Việc treo mình trên cao bằng vài sợi dây tạo ra những khoảnh khắc sợ hãi. Tất nhiên, rủi ro của vai diễn đó được giảm bớt với sự tham gia của những người điều phối chuyên nghiệp cho hoạt động đóng thế trong đoàn làm phim. Họ chuẩn bị chu đáo lưới an toàn và dây bảo hiểm, vậy nên ngay cả những cảnh đáng sợ nhất cũng trở nên thú vị.

Thực ra việc chấp nhận một rủi ro về thể chất ở mức vừa phải cho dù đó là leo núi, lướt sóng, hay trượt tuyết, có thể khiến cho bạn trở nên mạnh mẽ hơn, cảm thấy rõ ràng hơn là mình đang sống. Trẻ em và người lớn thường chấp nhận mạo hiểm trong các hình thức giải trí yêu thích, cho dù đó chỉ là sự mạo hiểm của việc trở nên có vẻ điên rồ trong khi giải phóng cái tuổi lên tám của bạn qua một trò chơi.

CHƠI ĐỂ SỐNG

Stuart Brown, một bác sĩ tâm lý và là người sáng lập ra Viện Giải trí Quốc gia, nói rằng con người có bản năng chơi và việc xem nhẹ nhu cầu chơi tự nhiên có thể gây tác hại chẳng kém gì việc cưỡng lại bản năng ngủ. Bác sĩ Brown đã nghiên cứu trường hợp của các tử tù và những kẻ giết người hàng loạt và phát hiện ra rằng gần như tất cả những người đó đều có tuổi thơ thiếu các hoạt động vui chơi. Ông nói rằng đối lập với chơi không phải là làm, mà là trầm cảm, vậy nên chơi có thể được coi như một kỹ năng để sống còn.

Theo bác sĩ Brown, người tin rằng chúng ta thậm chí nên thử kết hợp làm và chơi hơn là dành riêng thời gian để giải trí, chơi những trò có chút mạo hiểm giúp trẻ em và người lớn phát triển các kỹ năng về thể chất, cảm xúc, nhận thức và kỹ năng xã hội.

Tôi từng biết những người đã dành toàn bộ năm tháng tuổi trẻ của mình để theo đuổi danh vọng và giàu có, để rồi sau đó hiểu ra rằng họ đã chạm tới điểm cuối của một cuộc hành trình mà họ không hề thích. Đừng để điều đó xảy ra với bạn. Hãy làm những gì cần phải làm để tồn tại, nhưng hãy làm những gì bạn yêu thích một cách thường xuyên nhất có thể!

Cái cách chúng ta bận bịu thực hiện các thủ tục hằng ngày và vật lộn để kiếm sống mải miết đến nỗi không để ý đến chất lượng cuộc sống của mình thật là đáng sợ. Sự cân bằng không phải là điều mà bạn đạt được vào “một ngày nào đó”. Vậy nên đừng quên làm cho bản thân mình được vui vẻ bằng cách tận hưởng bất kỳ hoạt động vui chơi nào hấp dẫn đến mức khiến bạn quên cả thời gian và nơi chốn.

Các cuộc nghiên cứu cho thấy được “chìm đắm” hoặc hoàn toàn tập trung vào một hoạt động mà bạn yêu thích, dù đó là trò chơi Monopoly, việc vẽ một bức tranh phong cảnh, hoặc chạy marathon, có thể đưa bạn đến gần hạnh phúc thực sự mà chúng ta có thể có được trên trái đất này. Tôi thường rơi vào trạng thái “trôi” khi tôi câu cá - hoạt động giải trí mà tôi ưa thích.

Tôi được cha mẹ đưa đi câu cá lần đầu tiên khi lên sáu tuổi. Mẹ tôi đưa cho một chiếc cần câu cầm tay có mồi bằng hạt ngô. Mẹ thả câu, và tôi dùng ngón chân giữ cần câu. Tôi là một đứa nhóc đầy quyết tâm. Tôi nghĩ mình có thể đợi đến chừng nào cá cắn câu. Sớm muộn gì thì cá cũng cắn mồi bởi vì tôi sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nào câu được một con cá to.

Chiến lược của tôi đã thành công. Cuối cùng một con cá dài tới hơn nửa mét đã ăn mồi câu của tôi bởi vì nó mệt với cái bóng nhỏ lảng vảng trên mép nước của tôi. Khi con cá khổng lồ ấy đớp mồi và vùng vẫy, nó giật cái cần câu mà tôi đang giữ bằng hai ngón chân và làm cho tôi đau điếng. Thay vì buông cần câu ra để mặc cho con cá lôi cần đi, tôi thực hiện một hành động thể hiện sự nhanh trí: Tôi ngồi lên cần câu, dù khi con cá tiếp tục giật cần câu, mông tôi đau như phát bỏng.

“Con bắt được một con cá rồi. Ôi, mông con đau quá. Nhưng con bắt được một con cá rồi!”, tôi kêu toáng lên.

Cha mẹ và các em họ của tôi chạy tới giúp kéo con cá lên, một con cá dài bằng người tôi. Đấy là con cá to nhất chúng tôi bắt được trong ngày hôm đó. Câu được một con cá to chừng ấy thì bị tôi đau mông thế cũng đáng. Tôi thích câu cá từ đó.

Bây giờ tôi không chỉ sử dụng loại cần câu cầm tay nữa. Tôi sử dụng thành thạo máy câu để không phải chịu cảm giác đau như phát bỏng ở mông nữa. Nếu có con cá nào cắn mồi câu, tôi cũng đủ khỏe để giữ cần câu bằng cách kẹp nó giữa vai và cằm. Tôi giữ dây câu bằng răng và thả ra đúng lúc. Thật đấy, tôi có thể vừa vệ sinh răng vừa câu cá cùng lúc!

THIÊN HƯỚNG ÂM NHẠC

Nếu bạn nghĩ câu cá là một trò tiêu khiển kỳ quặc dành cho tôi, thì hãy nghĩ xem mọi người phản ứng như thế nào khi tôi nói với họ rằng tôi không chỉ là một tay trống của ban nhạc ở trường mà còn là một nhạc trưởng! Đó là sự thật. Tôi nhạy cảm với nhịp nhạc. Từ nhỏ tôi đã nắm vững thuật đánh trống đệm cho những bài thánh ca. Tối chủ nhật nào tôi cũng tập hợp dàn đồng ca của nhà thờ. Tôi dậm chân theo nhịp trong khi dàn đồng ca của nhà thờ hát. Tôi có mặt trong hàng dài những tay trống đầy khao khát, trong đó có em họ Ian Pasula, tay trống đầu tiên của dàn nhạc nhà thờ. Tôi có khả năng tự nhiên không thể phủ nhận trong việc giữ nhịp điệu đến mức hai người chú của tôi và những người bạn của họ trong giáo hội góp tiền lại mua cho tôi một bộ máy đánh trống hiệu Roland. Món quà tuyệt vời đó đã biến tôi thành một dàn nhạc công chơi trống chỉ gồm một người, không tay chân. Tôi bắt đầu với trống lười và trống cái, sau đó tiến đến chơi phối hợp xập xõa đóng và xập xõa mở.

Ngày đó người chơi piano, người chơi organ và những người chơi trống của nhà thờ thường chơi cùng tôi và khiến tôi có cảm giác mình là một phần của ban nhạc. Bây giờ tôi sử dụng một máy đánh trống phiên bản mới được tôi nâng cấp lên với chương trình Mac Keys. Với chương trình đó, tôi có thể sử dụng máy đánh trống như một nhạc cụ điện tử tổng hợp, thậm chí tôi có thể chơi cả guitar điện. Đối với tôi, âm nhạc có thể xoa dịu tâm hồn. Dù nghe nhạc hay chơi nhạc, tôi có thể chìm đắm hàng giờ trong những làn sóng âm thanh.

Tình yêu âm nhạc được nuôi dưỡng khi tôi tham gia các ban nhạc jazz của trường trung học. Có lẽ thành tích nổi bật về âm nhạc trong cuộc đời cho đến nay chính là việc tôi có thể đảm nhận vai trò chỉ huy dàn nhạc. Bạn chắc hẳn không thể ngờ một người không có tay như tôi lại có thể đảm nhận vai trò đó. Thật khó tin phải không?

Dạo đó giáo viên dạy nhạc của chúng tôi có vấn đề về sức khỏe, và cô không thể tổ chức các buổi tập cho ban nhạc, vậy nên tôi tình nguyện làm nhạc trưởng dẫn dắt 60 nhạc công trong dàn nhạc. Tôi biết tất cả những bài hát chúng tôi chơi, vậy nên tôi đứng trước dàn nhạc chỉ huy các nhạc công bằng cách cử động đôi vai. Tôi dám mạo hiểm nói rằng ngày hôm đó dàn nhạc đã chơi rất tốt.

MỘT KẾT LUẬN ĐIÊN RỒ

Hầu hết chúng ta đều có được chút ít đầu mối giúp hé lộ kế hoạch của Chúa dành cho chúng ta qua từng ngày, từng tháng, từng năm, hoặc cả cuộc đời. Nhưng mỗi chúng ta đều có khả năng bổ sung vào kế hoạch đó những nét tô điểm, có khả năng theo đuổi mục đích, đam mê, thú vui của mình bằng tự do mạo hiểm và nhiệt tình điên rồ.

Riêng trong chương này, tôi đã kể lại chi tiết những cuộc phiêu lưu của mình, chẳng hạn như chuyện tôi ngồi trong ngăn hành lý trên máy bay, đi trên băng tải ở sân bay, lặn dưới lòng đại dương, tự đóng thế cho mình trong phim, và chuyện đi câu cá, chơi trống, làm nhạc trưởng.

Câu hỏi của tôi dành cho bạn bây giờ là: Nếu tôi, một con người khiếm khuyết về hình thể đến mức này, mà vẫn có thể vui chơi một cách điên rồ và thoải mái như thế, nếu như ngay đến tôi còn có thể đẩy lùi các giới hạn và tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn, thì bạn sẽ thế nào?

Hãy sống để tụng ca Chúa, và đừng để lãng phí một gam năng lượng nào, đừng quên lãng sự độc đáo của bạn dù chỉ tí chút. Hãy dám trở nên điên rồ, và bạn sẽ rất hạnh phúc đấy, bạn ạ.


*High Desert là một khu vực sa mạc ở Nam California, bao gồm một phần sa mạc Mojave. 

Lượt xem : 944 Người đăng :

Bình luận

Ý kiến độc giả

Liên kết:

Logo quảng cáo