Trang chủ --> Cuộc sống không giới hạn --> Vẻ đẹp khó thấy
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim

tin tức nổi bật

Vẻ đẹp khó thấy

Bạn có biết điều gì thực sự nực cười không? Sự phù phiếm thật nực cười, bởi vì khi bạn nghĩ mình gợi cảm và đáng được xuất hiện trên trang bìa tạp chí People, thì bạn cũng sẽ nhận được một bài học của cuộc sống khiến bạn hiểu rằng sắc đẹp thật ra là cái đẹp trong con mắt của người ngắm nhìn, và rằng cái đẹp bề ngoài không quan trọng bằng vẻ đẹp bên trong.

Cách đây không lâu tôi gặp một cô bé người Australia bị mù. Khi đó chúng tôi thực hiện một cuộc đi bộ thiện nguyện để quyên góp tiền cho trẻ em đang cần trợ giúp về y tế. Cô bé đó khoảng năm tuổi. Sau cuộc đi bộ, người mẹ giới thiệu bé với tôi. Bà giải thích cho con biết rằng từ khi lọt lòng mẹ, tôi đã không có chân tay.

Những người mù thỉnh thoảng đề nghị được sờ vào người tôi để họ có thể nhận biết được một người không có tay chân là như thế nào. Tôi không thấy phiền khi đáp ứng đề nghị đó, vậy nên khi cô bé mù ấy hỏi mẹ cô rằng liệu cô có thể “nhìn” tôi theo cách của cô được không, tôi đã đồng ý. Mẹ cô cầm tay cô, hướng dẫn sờ vai và bàn chân trái bé xíu của tôi. Phản ứng của cô bé khá thú vị. Cô rất điềm tĩnh khi sờ đôi vai không có cánh tay và bàn chân trái bất bình thường của tôi. Sau đó, cô đặt tay lên mặt tôi và hét lên.

Quả là buồn cười.

“Gì thế? Khuôn mặt đẹp của tôi làm em sợ ư?”, tôi vừa cười thành tiếng vừa hỏi.

“Không! Đó là vì khắp mặt anh có lông! Anh là một con sói ư?”

Từ bé cho đến lúc đó cô chưa từng sờ một bộ râu. Khi chạm vào râu của tôi, cô bé hoảng sợ. Cô nói với mẹ rằng thật là buồn vì tôi lại lông lá như thế! Cô bé đó có quan niệm riêng về sự hấp dẫn và rõ ràng bộ râu của tôi không thuộc danh sách những thứ cô cho là hấp dẫn. Tôi không phật lòng. Tôi vui khi được nhắc cho nhớ rằng đẹp là đẹp trong con mắt – và sự cảm nhận - của người cảm nhận.

 

SỰ ĐỘC ĐÁO CỦA BẢN THÂN

Con người chúng ta khá ngốc nghếch. Chúng ta dành nửa đời cố gắng làm cho mình phù hợp với đám đông và dành một nửa thời gian còn lại để trở nên nổi bật giữa đám đông. Tôi cảm thấy hối hận vì điều đó, và tôi chắc chắn rằng bạn cũng vậy. Tại sao vậy? Bởi vì đó dường như là tình trạng chung, một phần của bản chất con người. Tại sao chúng ta lại không thể thoải mái với bản thân, tại sao chúng ta lại không ý thức được rằng chúng ta là sản phẩm của Đấng Sáng Tạo, được tạo ra để phản ánh vẻ đẹp của Người?

Khi còn là một cậu học trò, tôi cố gắng đến tuyệt vọng để khiến mình hợp với đám đông, giống như hầu hết bạn bè ở tuổi mới lớn. Bạn đã bao giờ nhận thấy rằng ngay cả những bạn tuổi mới lớn muốn trở nên “khác người” cũng thường giao du với những đứa trẻ có cách ăn mặc, nói năng và hành động giống mình? Có gì không ổn đây? Làm sao bạn lại có thể là người ngoài cuộc được nếu tất cả những người bạn giao du đều mặc quần áo đen, nhuộm móng tay đen, tô son môi đen, kẻ mắt đen? Và nếu bạn ăn mặc giống y như họ, thì làm như thế cũng đâu có khiến bạn trở thành người trong cuộc được, đúng không?

Những hình xăm và những chiếc khoen được sử dụng như một tuyên bố của chủ nghĩa cá nhân thô kệch. Thời nay các bà mẹ mẫu mực xuất hiện ở quầy thực phẩm cũng đeo khoen và xăm mình. Chắc chắn phải có một cách tốt hơn để tôn vinh cá tính của bạn ngoài việc chạy theo mốt và xu hướng thời trang, đúng không bạn?

Tôi đã trang bị cho mình một thái độ mà tôi nghĩ có thể cũng giúp ích cho bạn. Tôi đã xác định rằng vẻ đẹp nằm ở chính sự khác biệt, rằng tôi đẹp chính là vì tôi không giống bất cứ ai. Tôi là tôi, độc nhất vô nhị. Không ai gọi tôi là “trung bình” hoặc “chỉ là một đứa con trai khác thôi”. Tôi có thể không nổi trội giữa đám đông, nhưng tôi thực sự khác biệt.

Thái độ đó giúp ích rất nhiều bởi vì tôi thường khiến cho trẻ em cũng như người lớn phản ứng một cách lạ lùng khi họ nhìn thấy tôi lần đầu. Trẻ con thường nghĩ tôi đến từ hành tinh khác hoặc là một quái vật. Những bạn trẻ đang ở tuổi mới lớn lại thường có sự tưởng tượng khủng khiếp đến mức có bạn cho rằng tôi bị một kẻ giết người dùng rìu chặt đứt chân tay hoặc tưởng tượng ra chuyện án mạng rùng rợn khác. Người lớn cũng thường nhanh chóng đi đến những kết luận lạ lùng. Thường thì họ ngờ rằng tôi là một hình nộm hoặc một con rối.

Một lần khi đến thăm họ hàng ở Canada, tôi được đưa đi chơi trò hóa trang để xin kẹo(*)lần đầu tiên. Họ kiếm được một chiếc mặt nạ to tướng có thể che cả người tôi, sau đó dẫn tôi đi gõ cửa từng nhà. Thoạt đầu phản ứng của chủ nhân các ngôi nhà không có gì đặc biệt, cho đến khi chúng tôi đoán rằng mọi người nghĩ tôi không phải là người thật. Cuối cùng chúng tôi hiểu ra điều đó khi một người phụ nữ bỏ mấy cái kẹo vào túi của tôi và tôi nói: “Cảm ơn! Trick or treat!”.

Người phụ nữ đó giật bắn người và rú lên. “Một đứa trẻ ư?”, bà kêu lên. “Tôi cứ nghĩ các anh mang theo một hình nộm cơ!”.

Ồ, mình dễ thương đấy chứ, tôi nghĩ.

Khi tôi cảm thấy muốn vui đùa, trong con mắt của mọi người tôi là người biết tận dụng đầy đủ lợi thế từ sự độc đáo của mình. Tôi thích dạo chơi quanh các khu mua sắm cùng với các anh chị em họ và bạn bè. Cách đây mấy năm, một hôm chúng tôi tới một khu mua sắm ở Australia và phát hiện một cửa hàng bán đồ lót của hãng Bonds trưng bày các bộ đồ bó sát người.

Ma nơ canh nam của cửa hiệu đó mặc trên người một chiếc quần lót màu trắng mờ của hãng Bonds. Chàng ma nơ canh đó có thân hình giống hệt tôi: không có tay, không có chân. Thật tình cờ, hôm đó tôi cũng đang mặc một chiếc quần hiệu Bonds, vậy nên các anh chị em họ và tôi quả quyết rằng tôi có thể làm một ma-nơ-canh của cửa hiệu thời trang. Chúng tôi vào trong cửa hiệu. Các anh chị em họ đẩy tôi đến gian trưng bày sản phẩm. Và thế là tôi điềm nhiên đứng bên cạnh anh chàng ma cơ canh.

Trong năm phút tiếp theo, tôi đã thu hút được sự chú ý của người qua lại. Bất cứ khi nào có người đi mua sắm dừng lại nhìn mình, tôi lại làm điệu bộ giật giật cơ mặt, mỉm cười, nhăn mặt, hoặc cúi đầu chào khiến họ vô cùng sửng sốt và bàng hoàng! Tất nhiên trò chơi đó gây ra những trận cười rũ rượi cho mấy kẻ đồng mưu với tôi ở bên ngoài cửa hàng. Sau sự việc đó, các anh chị em họ bảo rằng nếu như công việc diễn thuyết của tôi không được thuận lợi thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tìm được việc làm tại một cửa hàng thời trang với vai trò của một ma nơ canh.

THẮP LÊN ÁNH SÁNG

Tôi đã học để cười, bất chấp khuyết tật của mình và những phản ứng lạ lùng xuất phát từ những khiếm khuyết ấy, nhưng có một phương pháp tốt hơn để vượt qua mối hoài nghi về giá trị bản thân hoặc sự thiếu khả năng yêu và trân trọng bản thân mình. Thay vì chìm trong đau khổ, bạn hãy tìm đến để chia sẻ và xoa dịu nỗi đau của người khác. Hãy hướng sự chú ý và quan tâm của mình vào những người đang cần sự giúp đỡ.

Hãy làm tình nguyện viên tại một quán ăn phục vụ miễn phí những người nghèo cơ nhỡ. Hãy quyên tiền để giúp đỡ trẻ mồ côi. Hãy tổ chức một buổi biểu diễn từ thiện để gây quỹ giúp nạn nhân động đất. Hãy tìm các nhà tài trợ có thể tặng tiền nếu như bạn tham gia vào đi bộ, đua xe đạp hoặc buổi khiêu vũ từ thiện. Hãy thoát ra khỏi sầu muộn và tìm đến những người khó khăn để chia sẻ.

Khi tôi làm điều đó, tôi phát hiện ra giải pháp tốt nhất cho bất cứ ai không thể bật lên ánh sáng tình yêu từ bên trong con người mình.

Nếu bạn không thể tự giải quyết được các vấn đề của cá nhân, thì hãy trở thành giải pháp cho vấn đề của người khác. Suy cho cùng, cho vẫn tốt hơn là nhận, đúng không bạn? Nếu bạn không yêu bản thân mình, thì hãy tận hiến đi nhé. Nếu làm điều đó, bạn chắc chắn sẽ ngạc nhiên khi nhận ra mình có giá trị như thế nào.

Làm điều đó bằng cách nào? Bạn ạ, hãy nhìn tôi mà xem. Hãy nhìn vào cuộc sống của tôi. Trong mắt bạn tôi có hạnh phúc và mãn nguyện không?

Một cuộc phẫu thuật nâng mũi không thể mang lại cho bạn niềm vui của cả cuộc đời. Một chiếc xe hiệu Ferrari không thể khiến bạn được hàng triệu người khâm phục. Bạn đã có sẵn những gì cần thiết để được yêu thương và coi trọng; vấn đề chỉ là giải phóng và tối ưu hóa tất cả những vốn quý đó trong con người bạn mà thôi. Không phải bạn lúc nào cũng hoàn hảo. Sự chưa hoàn hảo không có nghĩa là không hay, mà ngược lại, là cực kỳ tốt. Đạt được lý tưởng không phải là đạt được sự hoàn hảo trong suốt cuộc đời bạn, mà là tìm kiếm sự hoàn hảo. Luôn vươn tới hoàn hảo nghĩa là luôn thôi thúc mình trên con đường tự hoàn thiện bản thân.

Bạn hãy không ngừng vươn lên, không ngừng cống hiến tất cả những gì bạn cần phải cống hiến để, cuối cùng, khi nhìn lại những gì mình đã làm bạn có thể nói, mình đã cố gắng hết sức.

Ngay lúc này đây bạn hãy nhìn vào gương và nói: “Đây là chính mình, và mình chấp nhận mọi thách thức để trở thành người tốt nhất có thể”. Bạn đẹp bởi vì Đấng Sáng Tạo tạo ra bạn để phục vụ mục đích của Người. Thách thức của bạn là tìm ra mục đích đó, làm cho nó ngập tràn hy vọng, thúc đẩy nó bằng niềm tin, sử dụng sự độc đáo của bạn ở mức cao nhất có thể.

Yêu thương và chấp nhận bản thân là phương thuốc duy nhất chắc chắn sẽ mang lại kết quả trong việc loại bỏ cảm giác tự ti và cảm giác tự coi mình là nạn nhân của bất hạnh. Ma túy, rượu, sống buông thả chỉ mang đến cho bạn sự tạm quên, để rồi cuối cùng lại khiến bạn đau khổ và buồn rầu hơn. Khi tôi coi mình là một đứa con của Chúa và là một phần kế hoạch của Người, cuộc sống của tôi đã thay đổi vĩnh viễn. Có thể bạn không theo đạo Cơ Đốc, nhưng bạn vẫn có thể tin vào giá trị và mục đích của sự tồn tại của bạn trên hành tinh này.

HÃY LÀ MỘT NGƯỜI BẠN VÀ LÀ MỘT NGƯỜI VUI VẺ

Lời khuyên tốt nhất của tôi dành cho việc tìm kiếm hạnh phúc từ bên trong là hãy vượt lên chính bản thân mình, sử dụng tài năng, bộ óc và tính cách của bạn để làm cho cuộc sống của người khác trở nên tốt đẹp hơn. Tôi đã bị tác động bởi điều đó và tôi không cường điệu khi nói rằng nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi.

Năm đó tôi 16 tuổi và đang là học sinh trường trung học Runcorn ở Queensland. Mỗi khi tan học, tôi thường phải đợi xe buýt cả tiếng đồng hồ để về nhà. Trong lúc chờ đợi, tôi nói chuyện với các học sinh khác hoặc với một người đàn ông tên là Arnold. Ông không phải là hiệu trưởng cũng không phải là giáo viên trường. Ông chỉ là người trông nom trường sở. Nhưng ông là một trong những người tỏa sáng từ bên trong. Ông thanh thản và yên tâm với bản thân, thoải mái trong bộ đồng phục của người lao động đến mức mọi người đều kính trọng và muốn được gần gũi ông.

Ông Arnold có thể trò chuyện về bất cứ chủ đề gì. Ông là người có tâm hồn và rất sáng suốt. Có những hôm, trong bữa ăn trưa, ông giữ vai trò chủ đạo trong cuộc thảo luận của những học sinh theo đạo Cơ Đốc. Ông mời tôi tham gia, mặc dù tôi nói với ông rằng tôi không phải là một nhân vật quan trọng. Nhưng tôi thích ông nên quyết định tham gia các buổi thảo luận.

Trong các cuộc trao đổi đó, ông Arnold khuyến khích các bạn trẻ nói về cuộc sống của họ, nhưng tôi luôn từ chối đề nghị của ông. “Thôi nào, Nick, chúng tôi muốn nghe chuyện của cậu”, ông nói. “Chúng tôi muốn biết thêm về cậu và những suy nghĩ của cậu”.

Tôi từ chối trong suốt ba tháng. “Cháu chẳng có chuyện gì để kể cả”, tôi nói.

Cuối cùng ông Arnold cũng thuyết phục được tôi. Các bạn học của tôi rất cởi mở và thoải mái trong việc chia sẻ cảm xúc và trải nghiệm của họ, vậy nên cuối cùng tôi cũng vui vẻ nói về bản thân. Tôi căng thẳng đến mức đã chuẩn bị sẵn những tấm thẻ ghi những điểm chính mà tôi sẽ nói.

Tôi không mong mình sẽ gây ấn tượng cho bất cứ ai. Tôi chỉ muốn vượt qua chuyện đó và thoát khỏi nó, tôi tự nhủ như vậy. Tôi phần nào cũng muốn cho các bạn học thấy rằng tôi cũng có những tâm tư, tình cảm, có nỗi đau, nỗi sợ hãi giống họ.

Hôm ấy, trong mười phút tôi đã nói về cuộc sống và cảm giác của tôi khi lớn lên mà không có tay chân. Tôi kể chuyện buồn và cả chuyện vui của cuộc đời mình. Tôi không muốn mình giống một nạn nhân, vậy nên tôi đã nói về những thành tích của tôi. Vì đó là nhóm các học sinh theo đạo Cơ Đốc, nên tôi nói rằng có những lúc tôi cảm thấy Chúa bỏ quên tôi, rằng tôi là một trong những sai lầm của Người. Sau đó tôi giải thích quá trình tôi dần dần hiểu ra rằng có thể trên đời này có một kế hoạch dành cho tôi mà hiện tại tôi chưa thể khám phá ra.

“Dần dần tôi học được cách để tin rằng tôi không phải là một sai lầm của Chúa”, tôi nói, cố cười vui vẻ.

Nói thực, khi mở lòng được như vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến mức muốn khóc. Thật ngạc nhiên, hầu hết các bạn học có mặt ở trong phòng đều khóc.

“Cháu nói dở lắm phải không?”, tôi hỏi ông Arnold.

“Không đâu Nick”, ông nói. “Cháu tuyệt lắm”.

Thoạt đầu tôi cứ nghĩ ông ấy chỉ tỏ ra lịch sự và tử tế còn những học sinh khác trong nhóm thì giả vờ cảm động. Họ là những người theo đạo Cơ Đốc mà, đương nhiên họ phải tỏ ra lịch sự và tử tế.

Nhưng rồi một cậu con trai trong nhóm mời tôi đến nói chuyện với nhóm thiếu niên ở giáo xứ của cậu. Sau đó tôi lại nhận được lời mời đến nói chuyện tại một lớp học giáo lý. Trong hai năm tiếp theo, tôi nhận được hàng chục lời mời đến chia sẻ câu chuyện đời mình với các nhóm giáo dân trẻ, các tổ chức thanh thiếu niên, và các câu lạc bộ phục vụ cộng đồng.

Trước đó tôi đã lảng tránh các nhóm bạn Cơ Đốc ở trường bởi tôi không muốn bị gán mác là con của nhà truyền giáo và là nhà cải cách hăng hái chỉ biết đến tôn giáo. Tôi hành động một cách cứng rắn, gan góc và đôi khi đáng ghét để có thể được chấp nhận như một người bình thường. Sự thật là chính tôi cũng chưa chấp nhận bản thân mình.

Tất nhiên, Chúa có khiếu hài hước. Người đã lôi cuốn tôi vào cái việc nói chuyện với chính nhóm người mà tôi lẩn tránh, và thông qua việc đó Người đã tiết lộ mục đích sống của tôi trên đời này. Người đã chỉ cho tôi thấy rằng cho dù không hoàn hảo, tôi vẫn có những điều quý giá để chia sẻ, để làm vơi bớt những gánh nặng của người khác.

Bạn cũng có những điều quý giá để chia sẻ với người khác đấy. Chúng ta chia sẻ với nhau sự chưa hoàn hảo của mình. Chúng ta cần chia sẻ những món quà đẹp đẽ mà tạo hóa và cuộc đời đã ban cho. Hãy nhìn vào bên trong tâm hồn bạn. Có một ngọn đèn ở trong đó, một ngọn đèn đang đợi để tỏa sáng.

YÊU BẢN THÂN ĐỦ ĐỂ BIẾT CƯỜI

Bạn bè và những người thân của chúng ta có thể nói với chúng ta cả trăm lần một ngày rằng chúng ta đẹp, chúng ta được yêu thương, và rằng khó khăn rồi sẽ qua đi, nhưng thường thì chúng ta rũ bỏ những lời động viên đó và cứ để cho cảm giác bị tổn thương đeo bám. Tôi từng làm như thế trong một thời gian dài đến khó tin. Cha mẹ tôi đã dành nhiều tuần cố gắng cởi bỏ tác động nguy hại mà một vài đứa trẻ đã gây ra cho tôi qua những hành động và lời lẽ có tính chế giễu. Nhưng cuối cùng, khi một người cùng trang lứa với tôi tìm đến để sẻ chia, thì tôi đã thay đổi. Khi một bạn gái trong lớp nói rằng tôi “trông dễ coi”, cả tháng tôi cảm thấy lâng lâng như ở trên mây.

Một thời gian ngắn sau đó, tôi thức dậy ở cái tuổi 13 với một cái mụn ở trên mũi. Nó không dễ coi chút nào. Đó là một cái mụn to tướng, đỏ ửng như một quả cà chua chín.

“Nhìn này, điên thật”, tôi nói với mẹ.

“Chớ có cào cái mụn đó ra”, mẹ tôi nói.

Làm thế nào mình cào nó đi được cơ chứ? Tôi tự hỏi.

Tôi đi đến trường và cảm thấy mình là một gã xấu xí nhất trên đời. Mỗi lần đi qua một phòng học và nhìn hình ảnh của mình hiện ra trên cửa kính là tôi chỉ muốn chạy trốn. Những đứa trẻ khác nhìn chằm chằm vào cái mụn của tôi. Tôi cứ hy vọng cái mụn đáng ghét ấy sẽ tự biến mất, nhưng hai ngày sau nó thậm chí còn mọc to hơn, lớn hơn và nó khiến cả vùng mặt xung quanh đỏ lựng lên. Tôi bắt đầu nghĩ nó cứ phát triển như thế thì rồi một ngày nào đó nó sẽ nặng hơn cả phần còn lại của cơ thể tôi.

Cái mụn gớm ghiếc ấy không biến mất! Cái mụn to tướng ấy cứ lồ lộ trên mặt tôi suốt tám tháng. Tôi cảm thấy mình như chú tuần lộc mũi đỏ Rudolph. Cuối cùng mẹ đưa tôi tới một bác sĩ chuyên khoa da liễu. Tôi nói với ông ấy rằng tôi muốn cái mụn đó bị loại bỏ cho dù tôi phải chịu một cuộc phẫu thuật lớn. Ông ấy kiểm tra cái mụn bằng một chiếc kính phóng đại to tướng – như thể ông ấy không nhìn thấy cái mụn - rồi nói: “Hừm. Nó không phải là một cái mụn đâu”.

Dù nó là cái gì đi nữa, tôi nghĩ, chúng ta hãy loại bỏ nó đi, được không?

“Đó là một tuyến dầu bị sưng tấy”, ông ấy nói. “Tôi có thể cắt bỏ nó hoặc đốt nó, nhưng dù làm cách nào đi nữa thì nó vẫn để lại một cái sẹo lớn hơn cả cái nốt đỏ bé xíu này”.

Cái nốt đỏ bé xíu ư?

“Cái mụn đó to đến nỗi cháu không thể nhìn bao quát được nó”, tôi cãi lại.

“Cháu muốn mang sẹo cả đời sao?”, ông ấy hỏi.

Thế là cái mụn khổng lồ đó cứ nằm chễm chệ trên mũi tôi. Tôi cầu nguyện và buồn bực vì nó trong một thời gian, nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu ra rằng cái mụn to như một cái bóng đèn đỏ ửng ấy không khiến người ta chú ý hơn là sự khuyết thiếu chân tay của tôi. Nếu mọi người không sẵn lòng nói chuyện với tôi, thì đó là sự mất mát của họ, tôi nghĩ.

Nếu tôi bắt gặp ai nhìn chằm chằm vào cái mụn đó, thì tôi lại làm trò cho người đó cười. Tôi nói rằng tôi đang mọc thêm một cái mũi mới để đem bán ở chợ đen. Khi mọi người thấy tôi lạc quan như vậy, họ cười và tỏ ra thông cảm. Xét cho cùng, ai mà chẳng từng bị mụn nhọt nhỉ? Ngay cả Brad Pitt cũng có mụn nữa là.

Đôi khi, chúng ta tự làm cho những vấn đề nhỏ nhặt trở thành việc lớn bằng cách coi chúng là quá nghiêm trọng.Có một cái mụn là chuyện thường. Tất cả chúng ta đều không hoàn hảo, vài người trong chúng ta đẹp hơn những người khác, nhưng đã là con người thì ai mà chẳng có những khiếm khuyết và thiếu sót. Điều quan trọng là đừng coi mỗi một nếp nhăn hoặc mỗi một cái mụn là vấn đề quá nghiêm trọng bởi vì một ngày nào đó bạn sẽ gặp phải những vấn đề thực sự nghiêm trọng, và khi đó bạn sẽ đương đầu với nó như thế nào? Vậy hãy luôn chuẩn bị để lạc quan trước những cú đánh nhẹ vào đầu và những cú va chạm nhỏ ở mũi.

Người ta đã chứng minh được rằng tiếng cười có tác dụng làm giảm căng thẳng bởi nó sản sinh ra hóc môn endorphin, giúp làm giảm sự căng thẳng cho cơ thể, tăng cường hệ thống miễn dịch và cải thiện sự lưu thông máu, đồng thời tăng lượng ôxy lên não. Không tồi, phải không bạn? Các cuộc nghiên cứu còn cho thấy rằng cười làm cho bạn trở nên hấp dẫn hơn. Quả là nhiều mối lợi!


* Tiếng Anh là “trick or treating”: Một trò chơi phổ biến trong mùa Halloween, trong đó người chơi (thường là trẻ em), mặc quần áo hóa trang và đến gõ cửa nhà hàng xóm quấy rối vui vẻ và xin kẹo.  

Lượt xem : 1159 Người đăng :

Bình luận

Ý kiến độc giả

Liên kết:

Logo quảng cáo