tin tức nổi bật
- Hoàng Xuân Hạnh - Hoàng Kim: Doanh nhân người khiếm thị được biểu dương năm 2018
- Tôi mách bạn 6 Giải pháp hàng đầu để trở thành chuyên gia trong trị liệu: chữa bệnh và làm đẹp
- Hoàng Kim Massage thông kinh lạc toàn thân thải độc tố cơ thể, phục hồi sức khỏe, thổi bay những cơn đau bằng Công nghệ điện sinh học DDS
- Tẩm quất người mù Hoàng Kim tổ chức lớp Tập huấn kỹ thuật massage làm đẹp da mặt, massage giảm mỡ bụng cạo gió, giác hơi ống trúc cho nhân viên
- Góp máy tính cho người khuyết tật
- Chương trình tài trợ 1000 máy xông hơi cho thành viên hội người mù việt nam
- Những ngón tay dệt nên thần thoại
- Quyển sách: Món ngon ngày tết
- Giám đốc Trung tâm Hoàng Kim được ghi nhận là thành viên tích cực của Hiệp hội thương mại điện tử Việt Nam (năm 2012)
- video người mù vượt qua bóng tối (P1) (năm 2012)
- Giới thiệu 2: Đĩa âm nhạc tẩm quất người mù Hoàng Kim
- Tuyển dụng nhân viên làm tẩm quất ở Hoàng Kim
- Người giàu không ở... hai con mắt
- Biển tẩm quất người mù bị trịch thu vì ảnh hưởng đến làng văn hóa
- Những ngón đàn xuyên suốt màn đêm
- Hoàng kim trước thềm xuân mới.
- Massage của người khiếm thị từ góc nhìn của một người “ngoại đạo”
- Xoa xát mắt để phòng cận thị và hoa mắt ở tuổi già
Tràn đầy niềm tin
Trong Kinh Thánh, niềm tin được định nghĩa là cốt lõi của những điều bạn hy vọng đạt được, là bằng chứng của những gì bạn không nhìn thấy. Bạn và tôi không thể sống mà không có niềm tin, không thể sống mà không tin tưởng vào một điều gì đó, điều mà chúng ta không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh sự tồn tại của nó.
Thường thì chúng ta nói về niềm tin theo khía cạnh tín ngưỡng tôn giáo, nhưng có nhiều dạng niềm tin tồn tại trong cuộc sống. Là người theo đạo Cơ Đốc, tôi sống với niềm tin ở Chúa. Mặc dù tôi không nhìn thấy Người, cũng không thể chạm vào Người, trong sâu thẳm trái tim mình tôi biết rằng trên đời này có Chúa, và tôi đặt tương lai của mình vào tay Người. Tôi không biết tương lai nắm giữ điều gì, nhưng bởi tin tưởng ở Chúa, tôi biết ai nắm giữ tương lai.
Đó là một dạng niềm tin. Tôi có niềm tin trong nhiều lĩnh vực của đời sống. Tôi chấp nhận rằng có những thứ tôi không thể nhìn thấy, không thể sờ thấy, không thể cảm thấy được, nhưng vẫn tin chúng tồn tại. Tôi tin rằng ôxy tồn tại trong không khí, và tôi tin khoa học đã đúng khi tuyên bố rằng con người chúng ta cần khoa học để tồn tại. Tôi không thể nhìn thấy, không thể sờ, không thể cảm thấy ôxy được. Tôi chỉ biết rằng ôxy có tồn tại bởi vì tôi sống. Nếu tôi đang sống, thì chắc chắn tôi đang hít ôxy vào phổi mình, vậy nên ôxy chắc chắn có tồn tại, đúng không bạn?
Cũng giống như con người chúng ta chắc chắn phải có ôxy mới sống được, chúng ta chắc hẳn phải tin tưởng vào những thứ chúng ta không thể nhìn thấy để tồn tại. Tại sao ư? Bởi vì con người ta ai cũng phải đối mặt với thách thức. Bạn có khó khăn, thách thức của bạn. Tôi có khó khăn, thách thức của tôi. Nhiều lúc trong đời mình, khi chúng ta bế tắc, đó chính là lúc niềm tin xuất hiện.
Tôi đã nhận được thư điện tử của một người phụ nữ tên là Katie, bị mất việc vì lý do sức khỏe, trong đó có gần hai mươi cuộc phẫu thuật. Cô bị thiếu xương đùi ở một bên chân từ khi lọt lòng mẹ, và từ khi còn là một đứa trẻ lẫm chẫm tập đi cô đã phải chịu phẫu thuật cắt bỏ chi. Bây giờ, ở tuổi ba mươi, đã có gia đình, Katie nói với tôi rằng cô thường xuyên phải đấu tranh với câu hỏi thường trực: “Tại sao lại là tôi?”.
Sau khi xem một trong những đoạn video của tôi, Katie đã hiểu ra rằng đôi khi chúng ta không thể biết được câu trả lời cho câu hỏi: “Tại sao lại là tôi?”. Chúng ta phải tin rằng rồi thế nào kế hoạch của Chúa dành cho chúng ta cũng sẽ được tiết lộ. Trong khi chờ đợi, chúng ta phải tiếp tục sống với niềm tin sâu sắc ở trong tim.
“Tôi cảm ơn bạn bằng cả tấm lòng. Giờ đây tôi tin rằng, giống như bạn, tôi là một người được Chúa chọn”, cô viết. “Tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có diễm phúc được gặp bạn để choàng tay ôm lấy bạn, ôm thật chặt, và cảm ơn bạn đã giúp tôi mở mắt nhìn ra ánh sáng.”
Chỉ sau khi Katie quyết định tin vào những gì không thể nhìn thấy, không thể hiểu được cô mới tìm được sức mạnh và niềm hy vọng. Niềm tin tồn tại như thế đấy, bạn ạ. Bạn sẽ gặp phải những thách thức mà ban đầu bạn tưởng chừng không thể vượt qua nổi. Trong khi chúng ta chờ đợi một giải pháp, niềm tin có thể là tất cả những gì chúng ta có thể dựa vào, và đôi khi chỉ cần tin rằng mình sẽ có được câu trả lời cũng đủ để giúp bạn vượt qua những thời điểm tăm tối nhất.
Đó là lý do tại sao tôi nói với bạn về NIỀM TIN, về việc duy trì niềm tin trong tim(*). Có thể tôi không có khả năng để đưa ra bằng chứng cho tất cả những điều tôi tin là có tồn tại hoặc sẽ xảy ra trên đời này, nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi hoàn toàn tin rằng, sống có niềm tin đưa chúng ta đến gần chân lý hơn là sống trong thất vọng. Khi tôi nói chuyện với hàng nghìn học sinh mỗi năm, tôi thường khám phá ra ý nghĩa của việc tin vào những gì chúng ta không thể nhìn thấy. (Đôi khi, thoạt đầu các em nhỏ hơi sợ tôi. Tôi không biết tại sao lại như vậy bởi vì tôi chỉ cao bằng các em thôi. Tôi nói với các em rằng tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi của mình).
Tôi nói đùa cho đến khi các em cảm thấy thoải mái, gần gũi với tôi hơn. Khi các em đã quen với khuyết tật của tôi, tôi nhận ra rằng hầu hết các em đều thích thú với cái bàn chân trái nhỏ xíu của tôi. Tôi thấy các em chỉ bàn chân tôi hoặc tròn mắt nhìn trong ngạc nhiên, vậy nên tôi vẫy vẫy bàn chân ấy về phía các em và nói đùa: “Cái đùi gà nhỏ của anh đấy!”. Câu nói hài hước ấy của tôi luôn khiến các em cười rộ lên bởi vì cách miêu tả đó khá chính xác.
Michelle, đứa em gái kém tôi sáu tuổi, là người đầu tiên đưa ra bình luận đó về bàn chân của tôi. Ba anh em tôi thường cùng cha mẹ thực hiện những chuyến đi dài, trong đó anh em tôi được xếp ngồi ở băng ghế sau. Giống như hầu hết những người cha khác, cha tôi đã lái xe ra đường là không thích dừng lại. Khi đói, chúng tôi nhao nhao đưa ra những gợi ý cho cha mẹ.
Khi anh em tôi sắp đói lả, chúng tôi phát cáu và giả vờ ăn thịt nhau. Trong một chuyến đi, Michelle tuyên bố rằng nó có ý định gặm bàn chân trái nhỏ xíu của tôi “bởi vì trông nó giống như một cái đùi gà”. Chúng tôi cười ré lên, nhưng rồi tôi quên cái cách miêu tả ấy của cô em gái. Thế rồi vài năm trước, Michelle mang về nhà một chú chó con. Hễ tôi ngồi xuống là y như rằng con chó đó lại chực gặm bàn chân tôi. Tôi hẩy nó ra xa, nhưng nó cứ xán đến, chực gặm chân tôi.
“Thấy chưa, với con chó của em thì bàn chân đó giống y như một cái đùi gà!”, Michelle nói.
Tôi thích cái cách miêu tả hài hước đó! Từ đó trở đi, tôi đã kể câu chuyện về bàn chân trái của tôi trong các buổi diễn thuyết trước học sinh. Khi chìa bàn chân trái ra, tôi hỏi rằng các em có nghĩ tôi chỉ có một bàn chân hay không. Câu hỏi này luôn khiến các em bối rối bởi vì các em chỉ nhìn thấy một bàn chân thôi, nhưng tôi nói thế cứ như thể tôi có hai bàn chân vậy.
Hầu hết các em nhỏ đều tin những gì mình có thể tận mắt nhìn thấy. Chúng thường nói với tôi rằng chúng nghĩ tôi chỉ có một bàn chân thôi. Sau đó tôi cho các em xem “Junior”, cái mẩu bàn chân phải vốn nhỏ hơn bàn chân trái nhiều và là bộ phận mà tôi thường che đi trong ống quần. Đôi khi tôi làm các em bị sốc bằng cách chìa mẩu bàn chân phải của mình ra vẫy vẫy. Các em thường rú hoặc kêu ré lên. Cảnh đó vui lắm bởi vì trẻ em luôn bộc lộ cảm xúc thật. Các em thừa nhận rằng phải tận mắt nhìn thấy bàn chân phải của tôi các em mới tin là tôi có hai bàn chân.
Tôi khuyến khích các em, cũng như bây giờ tôi đang khuyến khích bạn, tin rằng có nhiều khả năng dành cho cuộc sống của bạn, trong đó có những khả năng kỳ diệu. Chìa khóa để tiến lên phía trước, thậm chí trong những lúc khó khăn nhất, là hãy để tầm nhìn về cuộc sống tương lai của bạn mở ra không phải từ những gì bạn có thể nhìn thấy mà từ những gì bạn có thể tưởng tượng ra. Như thế gọi là có niềm tin.
NIỀM TIN TRÊN CHUYẾN BAY
Chúa nhìn thấy cái viễn cảnh mà tôi tưởng tượng ra. Tôi tin ở Người. Trong sâu thẳm tim mình, tôi tin tưởng rằng cho dù không có tay chân tôi vẫn có thể xây dựng một cuộc sống tuyệt vời cho chính mình và giúp ích cho người khác. Cũng theo cách đó, bạn nên cảm thấy rằng không gì nằm ngoài tầm với của bạn. Hãy tin nếu làm tất cả những gì có thể để thực hiện những ước mơ của mình, cuối cùng những nỗ lực của bạn sẽ được đền bù xứng đáng.
Đôi khi niềm tin của chúng ta bị thử thách trước khi sự nỗ lực của chúng ta đem lại kết quả. Tôi đã được nhắc nhở về điều này vào năm 2009 trong chuyến đi diễn thuyết ở Colombia thuộc vùng Nam Mỹ. Trong mười ngày, tôi được mời diễn thuyết ở chín thành phố. Vì phải vượt qua nhiều dặm đường trong một khoảng thời gian eo hẹp nên người điều phối thuê một chiếc máy bay nhỏ để đưa chúng tôi đến các thành phố.
Có tám người trên máy bay, gồm hai phi công, cả hai đều tên là Miguel và đều không nói thạo tiếng Anh. Trong một chuyến bay, tất cả mọi người đều giật mình khi nghe thấy máy tính của máy bay đưa ra một cảnh báo tự động như sau: “Hạ cánh! Hạ cánh!”. Cảnh báo đó được đưa ra bằng tiếng Anh!
Lời cảnh báo từ máy tính lập tức khiến máy bay hạ thấp độ cao một cách khẩn cấp. “600 foot!”… “500 foot!”… “400 foot”… Các thông báo chốc chốc lại được đưa ra cùng với những chỉ lệnh liên tiếp dành cho phi công, “Hạ cánh! Hạ cánh!”.
Không một ai để lộ sự hoảng loạn, nhưng bầu không khí trên máy bay không thể nói là không căng thẳng. Tôi hỏi người trợ giúp rằng liệu anh có nghĩ chúng tôi cần phải dịch những cảnh báo bằng tiếng Anh sang tiếng Tây Ban Nha cho phi công Miguel Một và Miguel Hai nghe hay không.
“Cậu nghĩ họ không biết là chúng ta đang xuống thấp à?”, người trợ giúp của tôi hỏi lại.
Tôi không biết phải nghĩ gì, nhưng bởi vì không một ai khác cảm thấy có vấn đề, tôi đành tuân theo sự dẫn dắt của họ và cố gắng không để mất bình tĩnh. Thật may, chúng tôi mau chóng hạ cánh an toàn. Sau đó, khi một trong những phiên dịch viên của chúng tôi nhắc tới những phút đáng sợ ở trên máy bay với hai phi công, họ cười phá lên.
“Chúng tôi biết máy tính nói gì mà, nhưng chúng tôi luôn lờ nó đi khi cho máy bay hạ cánh”, Miguel Hai nói thông qua người phiên dịch. “Cậu nên tin tưởng ở phi công của mình chứ, Nick!”.
Đúng, tôi thừa nhận, trong một phút tôi đã nghi ngờ niềm tin của mình dành cho hai phi công đó. Nhưng nhìn chung tôi luôn tin rằng Chúa đang dõi theo tôi và cuộc sống của tôi. Tôi sẽ đưa ra một bằng chứng về sức mạnh của niềm tin trong tôi: Tôi có một đôi giày ở trong tủ! Tôi thực sự tin rằng có khả năng một ngày nào đó tôi sẽ đi đôi giày đó.
Điều ấy có thể xảy ra. Cũng có thể nó chẳng bao giờ xảy ra. Nhưng tôi tin vào khả năng thứ nhất hơn. Nếu bạn có thể tưởng tượng ra một tương lai tốt đẹp hơn, thì bạn có thể tin tương lai đó sẽ thành hiện thực. Và nếu bạn tin vào điều đó, thì bạn có thể đạt được nó.
Tầm nhìn không giới hạn
Khi đối mặt với thời kỳ trầm cảm hồi mười tuổi, tôi không phải chịu đựng sự đau đớn về thể xác nào. Không có tay chân, nhưng tôi có tất cả những gì cần thiết để sống cuộc sống đầy mãn nguyện và hữu ích mà tôi có ngày nay - ngoại trừ một thứ. Hồi đó tôi chỉ tin vào những gì mình có thể nhìn thấy. Tôi chú ý đến những giới hạn của mình hơn là các khả năng mà tương lai sẽ mang đến cho tôi trong cuộc sống.
Tất cả chúng ta đều có những giới hạn. Tôi chưa bao giờ là một ngôi sao của Liên đoàn bóng rổ (NBA), nhưng chẳng hề gì bởi vì tôi có thể khích lệ những người khác trở thành ngôi sao trong cuộc sống của chính họ. Bạn đừng bao giờ nên sống với ý thức thường trực về khiếm khuyết của mình.
Thay vì thế, hãy sống như thể bạn có khả năng làm được bất cứ điều gì mà bạn mơ ước. Ngay cả khi bạn phải chịu đựng thất bại hoặc một bi kịch, trong những hoàn cảnh đó vẫn có thể chứa những lợi ích bất ngờ. Lợi ích đó có thể không xuất hiện ngay. Có thể bạn đã nhiều lần tự hỏi, trong hoàn cảnh này thì có điều gì tốt đẹp sẽ đến nhỉ. Nhưng bạn hãy tin rằng tất cả mọi điều xảy ra vì một mục đích tốt đẹp – ngay cả thất bại cũng có thể biến thành chiến thắng.
TIẾP TỤC LƯỚT SÓNG
Năm 2008 trong một chuyến đi diễn thuyết ở Hawaii, tôi đã gặp vận động viên lướt sóng đẳng cấp thế giới Bethany Hamilton. Bạn biết không, cô gái ấy bị mất cánh tay trái do cá mập tấn công vào năm 2003 trong khi đang lướt sóng tại một vùng biển ở Hawaii. Tai nạn xảy ra khi cô mới 13 tuổi.
Trước khi bị cá mập tấn công, Bethany là một vận động viên lướt sóng nổi tiếng, nhưng sau khi thoát chết trong vụ tấn công đó và kiên cường quay trở lại với môn thể thao mà cô yêu thích, ngợi ca và tạ ơn Chúa đã che chở cho mình, cô trở nên nổi tiếng thế giới nhờ tinh thần dũng cảm và niềm tin phi thường. Giờ đây, giống như tôi, cô đi khắp thế giới, khích lệ mọi người vượt lên nghịch cảnh và chia sẻ niềm tin của cô với họ.
Bethany tâm sự rằng mục đích của cô là “nói với mọi người về niềm tin của tôi đối với Chúa để mọi người biết rằng Người luôn yêu thương họ và để giải thích cho mọi người biết ngày hôm đó Chúa đã quan tâm, che chở cho tôi như thế nào. Bị cá mập tấn công, tôi đã mất 70% lượng máu trong cơ thể. Nếu ngày hôm đó Chúa không che chở thì tôi đã không có mặt ở đây ngày hôm nay”.
Trước khi gặp Bethany, tôi chưa biết tường tận về tai nạn đó, và tôi không hiểu được cô gái trẻ ấy đã cận kề cái chết như thế nào. Cô nói cho tôi biết cô đã không ngừng cầu nguyện khi người ta đưa cô tới một bệnh viện cách bờ biển bốn mươi lăm phút đi xe hơi và người phụ giúp công việc y tế đã thì thầm vào tai cô những lời động viên như sau: “Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi hoặc từ bỏ em đâu!”.
Tình hình lúc đó thật gay go. Khi đưa cô tới được bệnh viện và khẩn trương chuẩn bị phẫu thuật, người ta phát hiện ra rằng tất cả các phòng mổ của bệnh viện đều bận. Bethany lịm dần. Nhưng rồi vào phút chót, một bệnh nhân đã hủy bỏ cuộc phẫu thuật đầu gối sắp sửa được tiến hành, vậy nên bác sĩ của ông ấy có thể phẫu thuật cho Bethany. Hãy đoán xem người hủy bỏ cuộc phẫu thuật đầu gối là ai?
Đó chính là bố của Bethany!
Không thể ngờ được, đúng không bạn? Tất cả mọi thứ cho một cuộc phẫu thuật đã được chuẩn bị sẵn sàng, vậy nên họ chỉ việc đưa cô con gái vào thay chỗ của người bố trên bàn mổ và tiến hành phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật đó đã cứu sống cô.
Bethany vốn là một cô gái khỏe mạnh, một vận động viên thể thao và là người có thái độ sống tích cực đến kinh ngạc nên đã bình phục nhanh hơn các bác sĩ dự đoán. Chỉ ba tuần sau khi bị cá mập tấn công, cô đã trở lại biển, tiếp tục sống với môn thể thao mà cô yêu thích.
Trong cuộc gặp, Bethany cho biết niềm tin vào Chúa đã khiến cô đi đến kết luận rằng việc mất cánh tay là một phần trong kế hoạch của Chúa dành cho cuộc đời cô. Thay vì cảm thấy buồn cho bản thân, cô chấp nhận điều đó và tiếp tục vươn lên. Trong cuộc thi lướt sóng với những nữ vận động viên hàng đầu thế giới, cô giành vị trí thứ ba - với chỉ một cánh tay! Cô nói rằng mất cánh tay không phải là một điều rủi mà là một sự may mắn bởi mỗi lần cô đạt thành tích cao, sự kiện đó lại khích lệ những người khác tin rằng cuộc sống của họ không có giới hạn!
“Chúa đã đáp lại lời cầu nguyện của tôi, đã sử dụng tôi. Khi mọi người nghe câu chuyện của tôi chính là khi Chúa nói với mọi người”, cô nói. “Nhiều người nói rằng qua câu chuyện của tôi họ thấy mình được đến gần Chúa hơn, bắt đầu tin ở Chúa và tìm được niềm hy vọng cho cuộc sống của chính họ, hoặc được động viên, khích lệ để vượt qua nghịch cảnh. Khi nghe họ nói như thế, tôi tạ ơn Chúa bởi không phải là tôi làm được gì cho họ - mà chính Chúa là người đang giúp họ. Tôi cảm thấy rất vui bởi Chúa đã cho phép tôi trở thành một phần trong kế hoạch của Người.”
Bạn không thể không cảm thấy vui trước tinh thần lạc quan và sự dũng cảm tuyệt vời của Bethany. Nếu sau khi bị cá mập tấn công, cô bỏ lướt sóng thì cũng chẳng ai trách cô được. Chỉ còn một cánh tay, phải nỗ lực học cách giữ thăng bằng trên ván lướt để thích nghi với hoàn cảnh mới, nhưng cô đã không quản ngại khó khăn. Cô tin rằng dù điều tồi tệ nào xảy ra, thì trong cái rủi vẫn có cái may.
CƯỠI TRÊN NGỌN SÓNG
Bạn hãy nhớ đến niềm tin của cô gái tuyệt vời này mỗi khi cuộc sống trở nên khắc nghiệt, không được như bạn mong muốn và ao ước. Sẽ có những lúc như thế đấy. Con người ta ai cũng có lúc bị tấn công bởi những con sóng dữ không thể lường trước được.
Có lẽ khó có khả năng bạn sẽ bị tấn công bởi một con cá mập, nhưng bất cứ khi nào phải đối mặt với nghịch cảnh, hãy nghĩ đến cô gái trẻ tuổi đầy can đảm này, người không chỉ sống sót trong vụ tấn công của một trong những động vật ăn thịt đáng sợ nhất mà còn trở lại cuộc đời với lòng quyết tâm hơn bao giờ hết hướng tới tới một cuộc sống đáng khâm phục.
Bethanyđã truyền cảm hứng nhiều đến nỗi tôi đề nghị cô giúp thực hiện một điều mà tôi luôn muốn thử. Tôi đề nghị cô dạy tôi lướt sóng. Thật ngạc nhiên, cô đề nghị dẫn tôi đến bãi biển Waikiki.
Tôi không được tự tin cho lắm khi nghĩ mình sẽ học lướt sóng ở cái nơi nổi tiếng ấy, nơi mà những ông vua và các nữ hoàng của Hawaii lần đầu tiên cưỡi trên đỉnh những con sóng. Tôi khá căng thẳng. Khi Bethany chuẩn bị một chiếc ván lướt dài, cô giới thiệu tôi với hai ngôi sao lướt ván Tony Moniz và Lance Hookano, những người sẽ cùng chúng tôi lướt sóng.
Như tôi đã nói, khi bạn tự hỏi liệu mình có thể đạt được những mục đích trong cuộc đời hay không, hãy tin tưởng vào những người đang sẵn lòng chìa tay ra giúp bạn và những ai tìm đến với bạn trong vai trò của người dẫn dắt. Tôi đã làm đúng như thế khi tôi thực hiện mục đích này. Có lẽ tôi đã có được những người bạn lướt sóng nhiệt tình và giàu kinh nghiệm nhất giúp đỡ. Trước hết họ giúp tôi tập giữ thăng bằng trên ván lướt ở trên bờ.
Rồi họ thay nhau giúp, hướng dẫn tôi và cổ vũ tôi. Khi xuống biển, tôi bị tấn công bởi một ý nghĩ đáng sợ rằng, tôi và Bethany chỉ có hai chân và một tay thôi – và đó đều là chân tay của Bethany!
Tôi thích cái ý tưởng mình là một anh chàng biết lướt ván, và là một tay bơi sung sức, tôi không sợ nước, nhưng dù được những vận động viên lướt ván chuyên nghiệp giúp tôi vẫn không chắc mình có thể ở trên một chiếc ván và lướt trên đỉnh những con sóng. Có lúc tôi thực hiện một cú xoay 360 độ cùng với một trong những người hướng dẫn. Có lúc tôi nhảy khỏi ván lướt của mình, nhảy sang ván lướt của Bethany trong khi chúng tôi đang lướt sóng!
Rồi tôi muốn thử tự lướt ván. Tôi nóng lòng muốn thử - tôi là một diễn viên nghiệp dư. Cuối cùng mọi người cũng đồng ý để tôi tự lướt sóng một mình. Để giúp tôi tự bật người lên khi bắt được một con sóng, họ tạo ra một cái bệ nhỏ bằng cách buộc mấy chiếc khăn tắm xoắn lại với nhau ở phía trước ván lướt để giúp tôi có thêm tự tin thực hiện các cú lướt. Sau đó, khi đã tạo được tốc độ trên một con sóng, tôi có thể tì vai vào những chiếc khăn tắm ấy và nhích người lên trong tư thế thẳng đứng. Nơi nào có ý chí và có những con sóng, thì nơi đó có cách để lướt sóng!
Và hôm đó ở Waikiki đã có một cuộc thi lướt sóng, mọi người bắt đầu đổ đến xem chúng tôi biểu diễn. Mặc dù điều đó khiến tôi căng thẳng, tôi cũng không thiếu gì lời khuyên từ các chuyên gia lướt sóng.
“Cậu định thử cái trò này thật đấy à, chàng trai?”
“Này, không có tay chân như vậy liệu có giữ được thăng bằng trên ván lướt không nhỉ?”
“Cậu có biết bơi không? Cậu có thể bơi nhanh hơn cá mập không hả?”
Ngay khi xuống nước là tôi thực sự cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Tôi rất giỏi trong việc giữ cho cơ thể nổi trên mặt nước, vậy nên bơi hay thả mình trong nước đối với tôi không phải là vấn đề. Tôi cũng thích để mình trôi trong nước, vậy nên tôi chẳng bao giờ biết mình sẽ kết thúc ở đâu. Tôi thường mơ mình trôi trên đại dương về tận Australia và giạt vào sân sau ở nhà cha mẹ tôi!
Đó là một ngày tuyệt vời. Bethany ở dưới biển cùng tôi, khuyến khích tôi, nhưng mỗi khi tôi cố bắt một con sóng và vươn thẳng người lên, là y như rằng tôi lại ngã khỏi ván. Tôi đã thử đi thử lại sáu lần. Sáu lần thử là sáu lần thất bại.
Nhưng tôi không thể đầu hàng. Có quá nhiều người đang theo dõi tôi tập lướt sóng. Có quá nhiều ống kính máy quay phim đang hướng vào chúng tôi. Tôi không định xuất hiện trên YouTube như một anh chàng khuyết tật không thể làm gì được với bộ ván lướt sóng. Khi còn nhỏ, tôi đã dành nhiều thời gian chơi trượt ván, vậy nên tôi là một tay trượt ván giỏi. Cuối cùng trong lần thứ bảy, tôi đã đón bắt được một con sóng lớn và có thể rướn người lên. Đó là khoảnh khắc thích thú tuyệt vời, tôi không ngại nói với bạn rằng khi tôi đứng trên chiếc ván lướt đó cưỡi con sóng vào bờ, tôi đã hét lên đầy phấn khích hệt như một cậu bé học trò.
Tôi cưỡi con sóng vào bờ trong tiếng reo hò và huýt sáo vang dội của mọi người. Tôi hạnh phúc quá! Tôi biết rằng mình hạnh phúc bởi mọi người nói với tôi: “Chàng trai à, cậu là một anh chàng hạnh phúc!”.
Trong hai giờ tiếp theo chúng tôi đón bắt hết con sóng này đến con sóng khác, thực hiện gần hai mươi chuyến lướt sóng. Có một số nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cuộc thi lướt sóng này, và tôi trở thành gương mặt mới đầu tiên trong làng lướt sóng được nhắc đến trên tờ tạp chí Lướt Sóng. Sau ngày lướt sóng tuyệt vời của tôi, anh bạn Lance Hookano đã đưa ra những nhận xét thú vị.
“Tôi đã ở trên bãi biển này cả đời”, Lance nói trong một cuộc phỏng vấn sau này, “và tôi chưa bao giờ chứng kiến sự kiện nào kỳ diệu như thế. Nick là một trong những người hạnh phúc nhất mà tôi từng gặp. Cậu ấy thích lướt sóng. Nước biển chảy trong mạch máu của cậu ấy. Những gì được chứng kiến hôm nay khiến tôi nghĩ rằng trên đời này không gì là không thể.”
Bạn hãy luôn giữ ý nghĩ này: Không gì là không thể. Khi bạn cảm thấy mình thất bại và bị lấn át bởi một thách thức lớn, hãy tin rằng không gì là không thể.Có thể ngay lúc này bạn chưa tìm được bất cứ cách nào để vượt qua khó khăn. Có thể bạn cảm thấy rằng cả thế giới đều quay lưng lại với bạn. Nhưng hãy tin rằng hoàn cảnh có thể thay đổi, các giải pháp có thể xuất hiện, và sự giúp đỡ sẽ đến từ những nguồn mà bạn hoàn toàn không ngờ tới. Khi đó không gì là không thể, bạn ạ!
Nếu một gã không tay chân như tôi còn có thể học lướt sóng tại một trong những bãi biển nổi tiếng nhất thế giới, thì bạn có thể thực hiện được bất cứ điều gì và tất cả mọi điều, bạn ạ!
Ý kiến độc giả
Ảnh & vi deo sự kiện
-
Dự án tài trợ máy xông hơi cho Hội ng...
-
Hoàng Kim ra mắt Công ty cổ phần tư v...
-
Sinh nhật Website Hoàng Kim tròn 1 tu...
-
Tẩm quất người mù Hoàng Kim với công...
-
Kỷ niệm ngày người khuyết tật Việt na...
-
Tổng kết năm 2010 của Trung tâm Hoàng...
-
Tin nhanh
-
Sản phẩm - Dịch vụ
-
Khách hàng thân thiện
-
Nhân viên Hoàng Kim
tin tức mới
- Hoàng Xuân Hạnh - Hoàng Kim: Doanh nhân người khiếm thị được biểu dương năm 2018
- Doanh nhân khiếm thị tâm huyết / Chàng trai khiếm thị thành lập doanh nghiệp hỗ trợ nghề
- Tôi mách bạn 6 Giải pháp hàng đầu để trở thành chuyên gia trong trị liệu: chữa bệnh và làm đẹp
- Giáo trình dạy học DDS – Điện sinh học
- Ưu thế nổi bật của công nghệ DDS – Điện sinh học trong chữa bệnh và làm đẹp
tin tức xem nhiều
- Hoàng Kim Massage thông kinh lạc toàn thân thải độc tố cơ thể, phục hồi sức khỏe, thổi bay những cơn đau bằng Công nghệ điện sinh học DDS
- Xoa xát mắt để phòng cận thị và hoa mắt ở tuổi già
- Dịch vụ đăng quảng cáo đặt Banner giá rẻ - Hiệu quả bất ngờ
- Massage của người khiếm thị từ góc nhìn của một người “ngoại đạo”
Bình luận