Trang chủ --> Sống cho điều ý nghĩa hơn --> Hãy cứ là chính mình
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Hoàng Kim kỷ niệm 10 năm thành lập
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim
Tẩm quất Hoàng Kim

tin tức nổi bật

Hãy cứ là chính mình

“Mình thực sự là một đứa trẻ có vẻ ngoài dị dạng”, tôi nghĩ khi nhìn mình trong gương vài phút sau một ngày đặc biệt tồi tệ. Tôi cho phép mình chim trong cảm giác đau khổ và tủi thân khoảng năm phút. Cảm giác đau khổ tràn ngập trong tôi. Tôi cho phép mình gặm nhấm cảm giác tủi thân trong năm phút. Nhưng rồi một giọng nói vang lên từ sâu thẳm trong lòng: “Thôi mà, như mẹ của mình vẫn nói, mình chỉ bị khuyết thiếu chút ít về hình thể thôi, nhưng mình cũng có những nét đẹp mà”.

Tôi nghĩ: “Thử kể tên một nét xem nào. Ta thách mi đấy. Hãy tìm ra một nét thôi, như  thế là đủ”.

Tôi ngắm kỹ hình ảnh phản chiếu của mình lâu hơn nữa trong gương và cuối cùng tôi cũng tìm thấy được điều gì đó tích cực.

“Mình có đôi mắt đẹp. Bọn con gái nói với mình rằng mình có đôi mắt đẹp. Nếu không có gì khác thì mình cũng có nét đẹp đó! Và không ai có thể thay đổi nét đẹp đó ở mình. Mắt mình sẽ không bao giờ thay đổi, vậy nên mình sẽ luôn có đôi mắt đẹp”.

Khi bạn cảm thấy tinh thần suy sụp bởi vì bạn bị người khác làm tổn thương hoặc bị  bắt nạt, bị miệt thị, hãy nhìn vào gương và  tìm một nét đáng yêu ở bạn. Đó không nhất thiết phải là một nét đẹp về hình thức. Đó có thể là một tài năng, một đặc điểm, hoặc một điều gì khác khiến bạn cảm thấy tự tin về bản thân. Hãy chú ý đến điều đặc biệt đó, và hãy ý thức rằng vẻ đẹp và giá trị của bạn bắt nguồn từ chính bạn, con người có một không hai mà Thượng Đế tạo ra.

Đừng lảng tránh và tuyên bố rằng “Mình chẳng có gì đặc biệt hết”.

Chúng ta quá khắt khe với bản thân, nhất là khi chúng ta so sánh mình với người khác một cách thiếu tích cực. Tôi nhận ra điều này khi nói chuyện với các bạn trẻ. Đó là lý do tại sao tôi lại nhấn mạnh với họ: “Tôi yêu con người của các bạn. Đối với tôi các bạn ai cũng đẹp”.

Phản ứng thường thấy trước những lời giản dị đó của tôi bắt đầu bằng những tiếng thì thầm hoặc những nụ cười được che giấu. Tôn nhìn xuống đám đông khan thính giả và  thấy một cô bé cúi đầu hoặc một cậu bé  lấy tay che mặt. Rồi những cảm xúc mạnh mẽ lan tỏa khắp khán phòng. Những giọt nước mắt lăn trên trên những đôi má trẻ trung. Những đôi vai rung lên theo những tiếng nấc. Những cô bé ngồi chụm lại với nhau. Những cậu bé rời khỏi phòng để che giấu khuôn mặt tràn ngập niềm xúc động.

Sau các buổi diễn thuyết, các khán thính giả xếp hàng để ôm hôn tôi và để chia sẻ cảm xúc của họ. Một lần nữa, niềm xúc  động lại trào dâng trong tôi và trong họ. Thường thì họ đứng xếp hàng hàng giờ để  được bày tỏ cảm xúc và tình cảm.

Tôi là một anh chàng đẹp trai đấy chứ, nhưng mọi người không đứng xếp hàng hàng giờ  chỉ để ôm hôn tôi bởi vì tôi có vẻ  ngoài bảnh bao. Điều thực sự thu hút họ là, tôi đã giải phóng hai nguồn sức mạnh mà nhiều người còn thiếu trong cuộc sống của họ: tình yêu vô  điều kiện và sự chấp nhận bản thân.

Khi bạn bị tổn thương, bạn dựng lên quanh mình những bức tường để giúp cho mình khỏi bị tổn thương thêm nữa, nhưng bạn không thể dựng một bức tường bên trong xung quanh trái tim bạn. Và nếu bạn yêu thương bản thân mình vì  tất cả những vẻ đẹp bên trong và bên ngoài, thì người khác sẽ bị bạn cuốn hút, và  họ cũng sẽ thấy được vẻ đẹp của bạn.

Hãy vượt ra ngoài bản thân bạn

Năm đó tôi mười sáu tuổi, mỗi khi tan học, tôi thường phải đợi xe buýt cả tiếng đồng hồ để về nhà. Trong lúc chờ đợi, tôi nói chuyện với các học sinh khác hoặc với một người đàn ông tên là Arnold. Ông không phải là hiệu trưởng cũng không phải là giáo viên trường. Ông chỉ  là người trông nom trường sở. Nhưng ông là một trong những người tỏa sáng từ bên trong. Ông thanh thản và yên tâm với bản thân, thoải mái trong bộ  đồng phục của người lao động đến mức mọi người đều kính trọng và muốn được gần gũi ông.

Ông Arnold là người có tâm hồn và rất sáng suốt, thường giữ vai trò chủ đạo trong cuộc thảo luận của những học sinh theo đạo Cơ Đốc. Ông mờ tôi tham gia, mặc dù tôi nói với ông rằng tôi không phải là một nhân vật quan trọng. Nhưng tôi thích ông nên quyết định tham gia các buổi luận.

Trong các cuộc trao đổi đó, ông Arnold khuyến khích các bạn trẻ nói về cuộc sống của họ, nhưng tôi luôn từ chối đề nghị của  ông. Trong ba tháng, tôi cứ một mực nói: “Cháu chẳng có chuyện gì để kể đâu”.

Cuối cùng ông Arnold cũng thuyết phục  được tôi. Các bạn học của tôi rất cởi mở và  thoải mái trong việc chia sẻ cảm xúc và trải nghiệm của họ, vậy nên cuối cùng tôi cũng vui vẻ  nói về bản thân. Tôi căng thẳng đến mức đã chuẩn bị sẵn những tấm thẻ ghi những điểm chính mà tôi sẽ nói.

Tôi không mong mình sẽ gây ấn tượng cho bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn vượt qua chuyện  đó và thoát khoải nó, tôi tự nhủ như  vậy. Tôi phần nào cũng muốn cho các bạn đọc thấy rằng tôi cũng có những tâm tư, tình cảm, có nối  đau, nỗi sợ hãi giống họ.

Trong mười phút, tôi đã nói về  cuộc sống và cảm giác của tôi khi lớn lên mà  không có tay, không có chân. Tôi kẻ chuyện buồn và cả chuyện vui của cuộc đời mình. Tôi không muốn mình giống một nạn nhân, vậy nên tôi  đã nói về những thành tích của tôi. Vì đó là  nhóm học sinh theo đạo Cơ Đốc, nên tôi nói rằng có những lúc tôi cảm thấy Chúa bỏ quên tôi, rằng tôi là một trong những sai lầm của Người. Sau đó tôi giải thích quá trình tôi dần dần hiểu ra rằng có thể trên đời này có một kế hoặc dành cho tôi mà hiện tại tôi chưa thể khám phá ra.

“Dần dần tôi học được cách để tin rằng tôi không phải là một sai lầm của Chúa”, tôi nói, cố cười vui vẻ.

Tôi cảm thấy nhẹ nhóm đến mức muốn khóc khi tôi mở lòng được đến mức  ấy. Thật ngạc nhiên, hầu hết các bạn học có mặt  ở trong phòng đều khóc.

“Cháu nói dở lắm phải không?”, tôi hỏi ông Arnold.

“Không đâu Nick”, ông nói. “Cháu tuyệt lắm”.

Thoạt đầu tôi cứ nghĩ rằng ông ấy chỉ tỏ ra lịch sự và tử  tế còn những học sinh khác trong nhóm thì giả  vờ cảm động. Họ là những người theo đạo Cơ Đốc mà, đương nhiên họ phải tỏ  ra lịch sự và tử tế. Nhưng rồi một cậu con trai trong nhóm mời tôi đến nói chuyện với nhóm thiếu niên ở giáo xứ của cậu. Sau đó tôi lại nhận được lời mời đến nói chuyện tại một lớp học giáo lý.

Trong hai năm tiếp theo, tôi nhận được hàng chục lời mời đến chia sẻ câu chuyện  đời mình với các nhóm giáo dân trẻ, các tổ chức thanh thiếu niên, và các câu lạc bộ phục vụ  cộng đồng.

Trước đó tôi đã lảng tránh các nhóm bạn Cơ Đốc ở trường bởi tôi không muốn bị  gán mác là con của nhà truyền giáo và là  nhà cải cách hăng hái chỉ biết đến tôn giáo. Tôi hành động một cách cứng rắn, gan góc và đôi khi đáng ghét để có thể được chấp nhận như một người bình thường. Sự thật là chính tôi cũng chưa chấp nhận bản thân mình.

Tất nhiên, Chúa có khiếu hài hước. Người đã lôi cuốn tôi vào cái việc nói chuyện với chính nhóm người mà tôi lẩn tránh,và thông qua việc đó Người đã tiết lộ mục đích sống của tôi trên đời này. Người đã chỉ cho tôi thấy rằng dù không hoàn hảo, tôi vẫn có những điều quý giá để chia sẻ, để làm với bớt những gánh nặng của người khác.

Bạn cũng có những điều quý giá  để chia sẻ với người khác đấy. Chúng ta chia sẻ với nhau sự chưa hoàn hảo của mình. Chúng ta cần chia sẻ những món quà đẹp đẽ mà  tạo hóa và cuộc đời đã ban cho. Hãy nhìn vào bên trong tâm hồn bạn. Có một ngọn đèn ở  trong đó, một ngọn đèn đang đợi để tỏa sáng.

Lời khuyên của tôi trong việc tìm niềm hạnh phúc từ bên trọng là vượt ra ngoài bản thân bạn, sử dụng tài năng, trí  tuệ và tính cách của bạn để làm cuộc sống tốt đẹp hơn cho người khác. Tôi đã được nhận món quà đó và tôi không cường điệu khi nói rằng nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi.

 

 

  

Lượt xem : 1601 Người đăng :

Bình luận

Ý kiến độc giả

Liên kết:

Logo quảng cáo